Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 362: Không để lộ tiền tài.

Chương 362: Không để lộ tiền tài.
“Hóa ra còn có thể nói như vậy.” Diệp Viễn bày ra một bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy nói.
“Ha ha, thiếu niên, ngươi mới vào giang hồ. Tuy thực lực không tồi, nhưng những thứ phải học còn nhiều lắm! Nếu không bị người khác bán đi rồi còn vui vẻ đếm tiền cho người ta đấy.” Võ giả trung niên cười lớn.
Diệp Viễn cười đáp lại, cũng lười tranh luận với hắn ta. Tin tức hắn muốn lấy đã lấy được rồi, cũng bước đầu hiểu được sự phân chia thế lực trong Vương Thành.
Nghĩ rồi, thế gia nhất đẳng có lẽ là một trong những thế lực lớn trong Vương Thành, như Tiêu gia thì kém hơn một bậc.
Còn tỷ võ chiêu thân, Diệp Viễn không có dự định tham gia, hắn không muốn lấy một nữ nhân không quen biết.
Tuy hắn biết, hắn mà đi chắc chắn có thể lấy được hạng nhất.
Võ giả ba mươi tuổi trở xuống, ở Cuồng Phong giới nhiều nhất cũng chỉ là Hóa Hải tầng một, lấy thực lực hiện giờ của Diệp Viễn, dư sức đánh bại Hóa Hải Cảnh tầng một.
Rời khỏi tửu lâu, Diệp Viễn không định ở lại thành Phong Dương lâu nữa, trực tiếp xuất thành đi về phía Vương Thành.
Sau đó chưa đi được bao lâu, Diệp Viễn lại bị ba tên võ giả cản đường.
“Ha ha, tiểu tử, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy?” Đó là tên võ giả trung niên đã nhận Nguyên tinh trung phẩm của Diệp Viễn.
Ba người đều là võ giả Hóa Hải Cảnh, nhìn thấy Diệp Viễn đi một mình, liền nổi lên ý xấu.
Đối với ba tên này, Diệp Viễn cũng không để ý đến, nhàn nhạt nói: “Đúng nha, vị đại ca này cản đường ta chẳng lẽ là muốn mời ta uống rượu sao?”
“Ha ha ha, hắn nói cái gì? Hắn nói bảo ta mời hắn uống rượu? Tiểu tử, ngươi là ngốc thật hay ngốc giả vậy? Giao Nguyên tinh và bảo vật trên người ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi toàn thây!” Võ giả trung niên lạnh giọng nói.
Diệp Viễn cười hỏi: “Ta giao hay không giao, ngươi đều giết ta, vậy thì vì sao ta lại phải giao cho ngươi đây?”
Võ giả trung niên hơi sững người, nghĩ nghĩ cũng đúng. Kiểu uy hiếp này nghe ra đúng là có chút ngốc nghếch.
“Ha ha, được rồi, hôm nay lão gia ta đại phát từ bi, tha cho ngươi một mạng, mau đem Nguyên tinh trên người ngươi giao hết ra đây.” Nói rồi, hắn thò bàn tay về phía Diệp Viễn.
“Ha ha, thế còn nghe được!” Nói xong, Diệp Viễn mò vào trong nhẫn chứa đồ của mình, như thể thật sự sẽ cho bọn chúng vậy.
Mặt võ giả trung niên đầy đắc ý nói: “Tiểu tử, lần sau ra ngoài ngàn vạn lần phải nhớ đạo lý tiền của không được lộ ra ngoài, hiểu chưa? Lúc ta ở quán ăn đã nói cho ngươi biết, những thứ phải học còn nhiều lắm!”
Diệp Viễn cười theo đáp: “Đại ca nói đùa sao, ta mà học theo ngươi, chẳng phải là càng học càng ngu à?”
“Hử?”
Võ giả trung niên đang chuẩn bị tức giận, chỉ thấy hoa mắt một cái, một bóng người hung thần ác sát xuất hiện, đó chính là Lam Phong.
Nhìn thấy Lam Phong xuất hiện, cả ba người đều biến sắc.
Ba tên Hóa Hải tầng một đấu với một võ giả Hóa Hải tầng ba, bọn họ không có một chút phần thắng nào cả.
Lúc này trên mặt võ giả trung niên muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu, khóc lóc đầy mặt nói: “Tiểu… tiểu huynh đệ, chúng ta có mắt không thấy thái sơn, chúng ta sai rồi! Chúng ta… chúng ta cút ngay đây.”
Thân hình Lam Phong khẽ động, lập tức cản đường đi của bọn chúng.
Diệp Viễn sâu xa nói: “Ai cho phép các ngươi đi? Tự các ngươi ngu ngốc, đừng có nghĩ ta cũng ngu như các ngươi có được không? Thả các ngươi đi, rồi các ngươi truyền ra ngoài tin tức ta có Linh khí không gian, chẳng phải là ta sẽ bị người người trong thiên hạ truy sát sao?”
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Tên võ giả trung niên lắp bắp nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Không muốn thế nào cả, chuyện giết người cướp của, các ngươi cũng làm không ít rồi nhỉ? Hôm nay đến lúc phải trả giá rồi!”
Sắc mặt gã võ giả trung niên dữ tợn nói: “Hừ, ta không tin một mình hắn có thể giữ được cả ba người chúng ta! Các huynh đệ, tách nhau ra, ai chạy được thì chạy! Nếu ta chết rồi, hãy đến Vương Thành tìm ca ta giúp ta báo thù!”
Dứt lời, ba người thực sự chia ra bỏ chạy, nhưng hiển nhiên động tác của Lam Phong còn nhanh hắn bọn chúng rất nhiều, hai tay tóm lấy hai tên, còn lại chỉ có tên võ giả trung niên chạy được.
Hắn ta thấy vậy không khỏi mừng rỡ, cước bộ càng muốn chạy trốn nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên sinh ra dự cảm không lành.
Chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, không biết Diệp Viễn đã chạy đến trước mặt hắn từ lúc nào rồi.
“Ngươi… ngươi… ngươi, ngươi làm thế nào mà đuổi theo được?” Biểu tình trên mặt hắn như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Tốc độ của một tên Ngưng Tinh tầng hai sao có thể nhanh đến vậy?
“Thì cứ đuổi theo như vậy thôi!” Diệp Viễn cười nói.
Võ giả trung niên cắn răng gằn từng chữ: “Tìm chết!”
Nói xong, đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
Sau đó, Diệp Viễn lại biến mất ngay trước mắt hắn.
“Phong Hỏa Liệt Diễm Hóa Long.”
Võ giả nghe thấy một tiếng quát nhẹ sau lưng, rồi cái gì cũng không biết nữa.
Diệp Viễn ra tay rất đúng mực, không có đánh chết hắn ta.
Hắn đi đến trước người võ giả trung niên, phóng thần thức ra, mạnh mẽ xâm nhập vào não của đối phương.
Võ giả trung niên rên lên một tiếng, nhưng không còn chút sức lực nào để chống khỏi bị Diệp Viễn sưu hồn.
Sưu hồn còn bá đạo hơn gieo Nô Ấn. Sau khi sưu hồn, thần hồn của võ giả sẽ bị xé tan thành mảnh vụn, biến hắn thành một tên ngốc.
Nhưng Diệp Viễn cũng không có ý nương tay, xem dáng vẻ tên võ giả trung niên này, phỏng chừng đã làm không ít chuyện giết người cướp của, chết thì chết, chẳng có gì đáng tiếc.
Quả nhiên, Diệp Viễn nhìn thấy tên này đã làm không ít chuyện xấu từ trong ký ức của hắn, độc ác như vậy chết mười lần cũng không đủ.”
“Hử? Vậy mà ca ca hắn lại đang đi tìm luyện dược sư, Tiêu gia đang chiêu mộ luyện dược sư sao? Ồ… Đây đúng là nghề của ta, có thể xem thử xem. Tên này tự đem đến cửa, vừa hay bớt được cho ta một phen động tay.” Diệp Viễn cảm thán nói.
Từ trong ký ức của hắn ta, Diệp Viễn đã hiểu được đại khái về sự phân bố thế lực trong trung tâm Vương Thành. Tuy dựa vào thân phận của hắn ta cũng không thể hiểu được cặn kẽ nhưng cũng để cho trong lòng Diệp Viễn có chút ý niệm.
Thế lực trong trung tâm Vương Thành rắc rối phức tạp, nhưng đại thể chia thành thế gia nhất đẳng, thế gia nhị đẳng, thế gia tam đẳng rồi một số tiểu thế gia bất nhập lưu.
Ngoài ra vẫn còn một đại thế lực không kém thế gia nhất đẳng khác, ví dụ đại thương gia như Tụ Bảo Lâu.
Đương nhiên, không chọc nổi nhất vẫn là thế lực của quân đội.
Thủ hạ của Phong Hoàng có ba đại thiết vệ, một là Tật Phong Vệ, hai là Ảnh Phong Vệ, thứ ba là thần bí nhất Ám Phong Vệ.
Nhưng bình thường ba đại thiết vệ rất ít can dự vào chuyện trong thành, đại đa số thời gian đều là tu luyện.
Kết cấu khổng lồ như vậy thật đúng là cực kỳ hùng mạnh.
Diệp Viễn không khỏi than thầm, khi thiết kỵ của Cuồng Phong giới đạp vào Vô Biên giới, Vô Biên giới sẽ phải chống lại như thế nào đây.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không hiểu rõ về Vô Biên giới cho lắm, có lẽ không biết chừng Bắc Vực cũng có thế lực rất mạnh thì sao.
Dù sao trời sập xuống cũng ắt sẽ có người chống, hắn chỉ cần cứu các sư huynh đệ ra ngoài mang về Vô Biên giới là được rồi!
Còn những việc sau này, sau này hẵng nói.
Diệp Viễn vừa xử lý xong tên võ giả trung niên, Lam Phong mới miễn cưỡng thu thập xong hai người kia.
Đối với hai người này, Diệp Viễn cũng không định để lại người sống, trực tiếp lấy một cây đuốc thiêu bọn hắn thành tro bụi.
Một ngày sau, cuối cùng Diệp Viễn cũng đến được trung tâm Vương Thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất