Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 363: Mị lực của Bạch Quang.

Chương 363: Mị lực của Bạch Quang.
Ngay cả Diệp Viễn cũng bị khí thế của trung tâm Vương Thành rộng lớn chấn động một trận mạnh mẽ.
Từ xa nhìn lại nó hoàn toàn giống như một con cự thú từ thời thượng cổ, tản mát ra khí tức khiến người ta kính nể và sùng bái.
Nơi đây chính là thánh địa của võ giả Cuồng Phong giới.
Không phải là bởi vì nơi đây có một tòa thành mà là vì nơi đây có một Phong Hoàng!
Cường giả Vô Lượng Cảnh, tồn tại như một vị thần ở Cuồng Phong giới.
Tuy Diệp Viễn không có lòng kính nể gì với Phong Hoàng, nhưng hắn phải thừa nhận rằng, đứng trước mặt Phong Hoàng hắn cũng chỉ như con giun cái dế mà thôi.
Lúc sắp đến lối vào cửa thành, Diệp Viễn rất nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Võ giả vào thành lại xếp thành một hàng ngũ dài, xa tới mấy dặm.
Nhãn lực của Diệp Viễn cực tốt, hắn phát hiện dường như cổng thành đang có người kiểm tra.
Diệp Viễn cũng nối theo xếp hàng, nhỏ giọng hỏi một võ giả: “Vị đại ca này cho hỏi, lần đầu ta đến Vương Thành, nơi đây vẫn luôn thẩm tra nghiêm ngặt như vậy sao? Nếu tiếp tục tra thế này, đến tối chúng ta cũng không vào được trong thành mất.”
Võ giả kia cũng một mặt bực tức nói: “Ài, đừng nhắc nữa! Trước đây nào có như thế, mỗi ngày đều có bao nhiêu người ra ra vào vào Vương Thành, thẩm tra từng người từng người một quân thủ vệ thành không mệt chết đi à! Nhưng mà hai hôm trước không biết làm sao, đột nhiên lại trở nên nghiêm ngặt, nói là có gian tế dị giới trà trộn vào đây, ngươi nói không phải là vớ vẩn sao? Mấy người bình thường chúng ta mỗi ngày đều ra thành vào thành, phải tốn bao nhiêu thời gian ở đây chứ?”
Võ giả kia bộ dạng bực tức, Diệp Viễn nghe xong lại cả kinh trong lòng.
Gian tế dị giới, đây không phải đang nói chính mình sao?
Lẽ nào là… bộ tộc Lam Thị?
Cũng chỉ có bộ tộc Lam Thị biết mình là con cá lọt lưới tiến vào Cuồng Phong giới, cho nên cũng chỉ có bọn họ thông báo với Vương Thành mà thôi.
Nếu đã như vậy xem ra tin tức Lam Báo chết rồi cũng đã bị truyền đến bộ tộc Lam Thị, bằng không bọn họ cũng sẽ không huy động nhân lực đặc biệt thông báo về Vương Thành.
Nếu phía Vương Thành đã biết chính mình qua đây, mình còn xếp hàng đi qua nữa thì khác nào chui đầu vào rọ.
Chắc chắn Diệp Viễn sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, liền bực tức nói: “Hàng xếp dài như vậy, xếp đến sáng mai cũng không vào được, bỏ đi bỏ đi, vốn còn muốn vào Vương Thành mở mang tầm mắt, không lãng phí thời gian nữa!”
Nói xong, Diệp Viễn quay đầu bỏ đi.
Cũng vì hàng xếp quá dài mà những người oán thán bỏ đi giống Diệp Viễn cũng không hề ít, cho nên cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Diệp Viễn chậm rãi đi ngược lại với hướng đi vào Vương Thành, không khỏi đau cả đầu.
Thẩm tra nghiêm ngặt như vậy, làm sao vào được Vương Thành đây?
Thuật dịch dung thì không phải là sở trường của hắn, bằng không chỉ cần hắn cải trang một chút thì tin chắc người của bộ tộc Lam Thị cũng không nhận ra được.
Nhưng bây giờ mặt mũi hắn chỉ mới cải trang một chút, người tinh mắt chắc chắn vừa nhìn là có thể nhận ra ngay, Diệp Viễn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa đi từ xa tới, vừa nhìn đã biết là xe của một tiểu thư nhà giàu có đi xa trở về.
Suy nghĩ của Diệp Viễn xoay chuyển một cái liền nảy ra ý hay!
Hắn đến một chỗ hẻo lánh, thả Bạch Quang phóng ra ngoài. Rõ ràng tên nhóc này không thích ở trong Linh khí không gian, mỗi lần ra ngoài đều nhảy nhót tưng bừng.
Diệp Viễn cũng không có thời gian giỡn với nó, ấn nó xuống một cái, dặn dò nói: “Bạch Quang, bây giờ đã đến lúc ngươi phát huy mị lực của bản thân rồi! Chút nữa ta tiến vào trong Linh khí không gian, ngươi mang theo ta nhảy vào chiếc xe ngựa kia, nghĩ cách để nữ nhân trong đó đem ngươi vào thành, hiểu rõ chưa?”
Tuy Bạch Quang không thể nói chuyện, nhưng vô cùng thông minh. Lời Diệp Viễn nói, nó đều hiểu được, liền gật gật cái đầu nhỏ.
Diệp Viễn sợ Bạch Quang không gắng sức, lại căn dặn nói: “Này anh bạn, mạng nhỏ của ca ca toàn bộ đặt trong tay ngươi đó, nếu ngươi mà chơi hỏng, sau này ca ca không còn kẹo đường cho ngươi ăn nữa đâu.”
Quả nhiên, Diệp Viễn vừa nói, Bạch Quang giật nảy một cái.
Kẹo đường mà Diệp Viễn nói chính là đan dược.
Từ khi Bạch Quang đi theo Diệp Viễn vẫn luôn ăn đan dược như kẹo đường để tu luyện. Bất kể có ăn bao nhiêu thì nó cũng đều có thể luyện hóa được.
Chính vì như vậy, tốc độ tu luyện của Bạch Quang mới dọa người như thế, đã đến cấp hai hậu kỳ, sắp đột phá lên cấp ba rồi.
Tốc độ tu luyện này tuyệt đối là nghịch thiên trong giới yêu thú.
Cho nên, sự uy hiếp này của Diệp Viễn lập tức khiến Bạch Quang phát huy mười phần tinh thần của mình.
Mắt thấy cỗ xe ngựa kia sắp chạy vào thành, Diệp Viễn không dám trì hoãn nữa, lẩm bẩm trong miệng, trong chớp mắt thân hình lập tức biến mất, tiến vào Linh khí không gian.
Bạch Quang mang Linh khí không gian chỉ lớn bằng hạt bụi theo trên người, hóa thành một vệt sáng vọt ra ngoài.
Trong chớp mắt, Bạch Quang liền nhảy qua cửa sổ vào trong xe ngựa.
“A… !”
Hai nữ nhân trong xe nhìn thấy Bạch Quang vọt vào không khỏi bị dọa sợ đến kêu lên thất thanh.
Đợi nhìn rõ thì ra đó là một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu ngốc nghếch thì hai người như bị tan chảy trong chớp mắt.
Đúng lúc này, rèm xe bị kéo “Roẹt” một tiếng, một nam tử tuấn tú thò đầu vào hỏi: “Lăng Tuyết, không sao chứ?”
Lúc này, Thượng Quan Lăng Tuyết đã giấu Bạch Quang dưới gấu váy của nàng, nam tử kia không thể nhìn thấy được.
Nhưng gay go là Diệp Viễn sợ xảy ra bất trắc nên vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài từ trong Linh khí không gian.
Lúc này Bạch Quang bị Thượng Quan Lăng Tuyết giấu dưới chân váy, Diệp Viễn lướt qua một chút phong cảnh trong váy, thật sự là đẹp không sao tả xiết, khiến Diệp Viễn có xúc động muốn chảy máu mũi.
“Không sao, vừa rồi có con côn trùng bay vào, đã bị Thanh Nhi đuổi ra rồi.” Thượng Quan Lăng Tuyết nói.
“Ồ, vậy thì tốt. Hai người ngồi vững nhé, chúng ta sắp vào thành rồi.” Nói xong nam tử lại kéo rèm xe lại.
Lúc này, Thượng Quan Lăng Tuyết mới lấy Bạch Quang từ dưới váy lên, vô cùng thích thú.
“Ở đâu ra con Tiểu Bạch Hổ này vậy, thật là đáng yêu quá đi!” Mặt của Thượng Quan Lăng Tuyết cọ cọ lên Bạch Quang.
Bạch Quang muốn tránh ra theo bản năng, nhưng vừa nghĩ đến lời của Diệp Viễn, nó lại dằn lại, cọ cái mặt đầy lông xù lên trên.
Lúc này Bạch Quang liều mạng bày ra bộ dạng vui tươi thích thú, nhìn vào giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, đáng yêu cực kỳ.
Thượng Quan Lăng Tuyết bị sự đáng yêu của Bạch Quang miểu sát, ôm nó trong tay không buông.
Một lúc lại thơm thơm nó, lúc lại sờ sờ, lúc lại gãi gãi ngứa, khiến Bạch Quang có một loại xúc động gần như muốn sụp đổ.
Đường đường là hậu duệ thần thú vậy mà lại bị con người coi như sủng vật thế này. Điều này khiến hậu duệ thần thú kiêu ngạo như nó làm sao chịu nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng trao đổi.
“Đây là giấy thông hành của chúng ta, mau cho qua đi.” Người vừa nói là nam tử vừa rồi.
“Vâng!” Thủ vệ hơi trầm ngâm một lúc rồi trực tiếp cho qua.
Theo cỗ xe dần dần tiến vào trong Vương Thành, cuối cùng trái tim căng thẳng của Diệp Viễn cũng buông lỏng xuống.
“Ngươi tên là gì thế?”
“Ngao!”
“Về sau ngươi đi theo ta có được hay không nào?"
“Ngao!” Bạch Quang run người một cái.
“Lăng Tuyết, chúng ta đến rồi!” Đúng lúc này, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của nam tử vừa rồi.
Thượng Quan Lăng Tuyết chơi đùa với Bạch Quang quá say mê nghe được tiếng gọi không khỏi sững người.
Sau đó đúng lúc nàng đang sững người, Bạch Quang “vèo” một cái tránh thoát khỏi tay nàng trong chớp mắt, từ cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất