Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 365: Nở mày nở mặt.

Chương 365: Nở mày nở mặt.
“Thiếu chủ!”
Ngọc Lãnh và nhóm người của hồ tộc vui mừng khôn siết khi nhìn thấy Ngọc Hinh.
Ngọc Hinh quay sang mỉm cười với Ngọc Lãnh rồi nói: “Ngọc Lãnh, vất vả rồi, phần còn lại để ta lo.”
Trên người Ngọc Lãnh lúc này đã chằng chịt vết thương, trông vô cùng thê thảm.
Thế nhưng lúc này dường như Ngọc Lãnh đã quên hết những vết thương trên người mình, kinh ngạc nói: “Thiếu… thiếu chủ, người đột phá cảnh giới rồi sao!”
Ngọc Hinh cười nói: “Cũng may nhờ có đan dược của Diệp công tử!”
Nói rồi, Ngọc Hinh quay người lại, gương mặt lạnh như băng nói: “Ám Băng, vừa rồi không phải ngươi nói, ta có tới cũng chỉ là bại tướng dưới tay ngươi sao? Bây giờ ta cũng đã tới rồi, vậy ngươi đánh bại ta thử xem!”
Ám Băng là cường giả đứng thứ hai trong tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà, vốn dĩ hắn cũng ngang ngửa với Ngọc Hinh. Nếu thực chiến, Ngọc Hinh không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng, Ngọc Hinh đã đột phá cảnh giới, đạt tới cấp năm sơ kỳ đỉnh phong!
Nhưng lời của hắn vừa nói ra, lúc này làm sao có thể rút lại được, chỉ đành cứng đầu cứng cổ nói: “Hừ! Hồ tộc cỏn con các ngươi cũng dám lên mặt kênh kiệu với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà bọn ta! Đúng là ta nói vậy đấy, ngươi lại có thể làm gì được ta sao?”
“Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta sẽ bắt ngươi phải nuốt lại lời vừa rồi!”
Dù sao Ngọc Hinh cũng là thiếu chủ của một tộc, cho nên luôn có một mặt cứng rắn mạnh mẽ.
Lúc này nàng tức giận lên, cũng là nữ kiệt không thua kém ai.
Vừa nói, Ngọc Hinh vừa tung một chưởng về phía Ám Băng. Đương nhiên Ám Băng cũng không chịu bó tay chờ chết, liền bật dậy chiếu đấu với Ngọc Hinh.
Khoảng cách giữa cảnh giới của yêu tộc không quá cách biệt, tuy Ngọc Hinh đã đột phá cảnh giới, nhưng không thể nào nhanh chóng đánh bại được Ám Băng.
Mồ hôi lạnh trên trán Ngọc Lãnh cứ thế chảy xuống, vừa rồi nàng đã cố cầm cự, nhưng khi thấy Ngọc Hinh tới, thì nàng không thể gắng gượng được thêm nữa.
Đúng lúc này, một viên đan dược được đưa tới trước mặt nàng.
Ngọc Lãnh ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Viễn.
“Ăn đi, vết thương của ngươi sẽ khỏi lại ngay.” Diệp Viễn cười nói.
Ngọc Lãnh vẫn đang hoài nghi, Diệp Viễn liền nói: “Ngươi có không ít vết thương ở nơi không nhìn thấy, sớm đã không thể tiếp tục chiến đấu được nữa rồi. Vừa rồi ngươi vẫn cố gắng cầm cự, càng khiến vết thương nặng thêm. Nếu còn không chữa trị, sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này đấy.”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, Ngọc Lãnh biến sắc mặt, vội lấy đan dược trong tay Diệp Viễn cho vào miệng.
Sau khi ăn đan dược, bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương của Ngọc Lãnh đang dần chuyển biến tốt.
Ngọc Lãnh kinh ngạc, bất giác nhìn về phía Diệp Viễn.
“Ha ha, không cần phải nghi ngờ, đan dược này cũng là đan dược mà thiếu chủ các ngươi đã dùng, mấy ngày qua ta rảnh nên đã luyện chế thêm vài viên.” Diệp Viễn cười nói.
Bây giờ Diệp Viễn đang ở Thần Cấm Yêu Vực, cho nên không dùng tới những đan dược của võ giả nhân loại.
Vậy nên hắn dùng hai ngày để luyện chế vài viên Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan và một vài đan được khác, để phòng khi cần dùng tới, chỉ là không ngờ lại đã phải dùng tới sớm như vậy.
Ngọc Hoan bây giờ đáp ứng mọi yêu cầu của Diệp Viễn, nên hắn luôn có đủ dược liệu cần dùng.
Ngoài mặt Ngọc Lãnh lạnh như băng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây là đan dược siêu phẩm, lại có thể tuỳ tiện tặng cho người khác được sao?
Không đúng, hắn lại có thể tặng thứ này cho mình mà không chút đắn đo gì sao?
Thuật luyện dược của tên này rốt cuộc là đạt tới cảnh giới như thế nào!
Ngọc Lãnh biết, những thầy mo cấp năm trong tộc, nếu như luyện ra đan dược thượng phẩm, cũng đều nâng niu như bảo bối.
Ngọc Lãnh chưa từng được nhìn qua đan dược cấp năm siêu phẩm, thế nhưng tên này lại có thể mang ra tặng cho mình!
Quan hệ giữa nàng và hắn từ lúc nào đã trở nên tốt tới mức này?
Phải biết rằng mười ngày trước, bản thân vẫn còn đang luôn miệng đòi giết hắn!
Diệp Viễn nhìn Ngọc Lãnh cười: “Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, thực ra là ta nể mặt Ngọc Thư nên mới chữa trị cho ngươi thôi. Ta cũng chỉ nghĩ nếu ngươi chết, nhất định muội ấy sẽ khóc cạn nước mắt mất.”
Ngọc Lãnh đen mặt, đang định nói lại, nhưng Ngọc Thư liền kéo kéo nàng ta.
Gương mặt nhỏ của Ngọc Thư hơi đỏ lên, những lời vừa rồi nàng đều nghe thấy, ngượng ngùng nhìn Ngọc Lãnh nói: “Diệp Viễn ca ca chỉ đùa với tỷ thôi, tỷ lại không nhận ra sao? Đan dược quý như vậy, làm sao huynh ấy lại vì nể mặt ta mà đưa cho tỷ được?”
Diệp Viễn lại cười nói: “Ha ha, Ngọc Thư muội không cần phải tự ti như vậy, nếu như không phải vì nể mặt muội, thì ngay từ ban đầu ta đã giết cả ba người các ngươi, sau đó bỏ trốn biệt tích! Đừng nói tới Ngọc Lãnh, ngay cả việc giúp thiếu chủ các người luyện chế đan dược, ta cũng vì nể mặt muội mà thôi. Tặng đan dược cho Ngọc Lãnh, hơn một nửa lý do cũng là vì nể mặt muội. Diệp Viễn ta nếu đã coi ai là bạn thì nhất định sẽ giúp tới cùng. Nhưng nếu như ai đã đụng tới ta, kẻ đó ắt phải chết!”
Gương mặt nhỏ của Ngọc Thư lại càng đỏ hơn, nàng thật sự không ngờ bản thân lại có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Diệp Viễn.
Ngay cả Ngọc Lãnh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe lời này.
Diệp Viễn nói không sai, ban đầu quả thực hắn thừa sức để giết ba người các nàng, nhưng hắn đã không làm như vậy, hoá ra là vì nể mặt Ngọc Thư!
Nhưng Ngọc Lãnh càng hiếu kỳ hơn với lý do còn lại của Diệp Viễn.
“Vậy nửa lý do còn lại là gì?” Ngọc Lãnh không kiềm chế được liền hỏi.
“Lý do còn lại ấy hả… là vì thấy ngươi cố sống cố chết chống chọi lại vì tộc của mình, và ta rất nể phục dũng khí đó của ngươi. Xem ra, ngươi cũng không phải là người không có tình người như ta đã nghĩ.” Diêp Viễn cười nói.
Khuôn mặt của Ngọc Lãnh chợt đỏ ửng lên khi nghe Diệp Viễn nói vậy. Nàng không ngờ Diệp Viễn lại vì lý do này mà tặng đan dược quý như vậy cho mình.
Còn lúc này, trận chiến giữa Ngọc Hinh và Ám Băng cũng đã tới gian đoạn gay cấn, cả Ngọc Lãnh và Ngọc Thư đều bị thu hút bởi tiếng hô đánh giết bên đó.
“Yên tâm, thiếu chủ của các ngươi đã chiếm thế chủ động, bọn họ sẽ phân thắng bại nhanh thôi.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
Thực ra Diệp Viễn cũng đã nhìn ra ai thắng ai thua sau khi trận đấu diễn ra không lâu, cho nên hắn mới nói chuyện vui vẻ như vậy với hai cô gái.
Ngọc Lãnh và Ngọc Thư đều vô cùng vui mừng khi nghe lời này của Diệp Viễn.
Đúng như Diệp Viễn đã đoán, sau mười chiêu, Ngọc Hinh đã chiếm ưu thế, áp đảo hẳn Ám Băng.
Lại sau mười chiêu nữa, Ngọc Hinh đã nắm được điểm sơ hở của Ám Băng, một chưởng đánh bay Ám Băng!
“Ám Băng, xem ngươi còn dám lên mặt ở trên địa bàn của tộc ta nữa không! Mau dẫn người của ngươi cút về cho ta! Phần lớn rừng Lôi Nguyên Quả này nằm trên lãnh thổ của Ngọc Diên Tiên Hồ chúng ta, nếu như các ngươi cần, thì chỉ được phép lấy phần trong lãnh thổ của các ngươi mà thôi!” Ngọc Hinh cứng rắn nói.
Lúc này Ngọc Hinh cảm thấy cực kỳ nở mày nở mặt, bởi trước giờ nàng luôn kém hơn một chút so với Ám Băng, cho nên mới khiến tộc Ngọc Diện Tiên Hồ không thể ngẩng cao đầu.
Người mạnh nhất của tộc, lại không đánh lại nổi người mạnh thứ hai trong tộc của người ta, thử hỏi có mất mặt không.
Đương nhiên, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, mà vẫn luôn để người khác ức hiếp mới là chuyện lớn!
Lần này nhờ có sự hỗ trợ từ đan dược của Diệp Viễn giúp nàng đột phá, cho nên cuối cùng cũng đã đánh lại được Ám Băng!
Thế nhưng, Ám Băng cũng không quá bận tâm tới chuyện bị đánh bại, ngược lại hắn cười lớn nói: “Ngọc Hinh, không phải ngươi cho rằng đánh bại ta, thì mọi chuyện xong rồi đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, bọn ta sớm đã thông báo cho Thiếu chủ Ám Huyền, ngài ấy sẽ lập tức tới đây! Tới lúc đó, ta xem ngươi còn dám nói những lời này nữa không! Cánh rừng Lôi Nguyên Quả này, nhất định thuộc về Ám Ảnh Lôi Điện Xà bọn ta!”
Lời này vừa nói ra, bên phía tộc Ngọc Diện Tiên Hồ ai nấy đều biến sắc mặt!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất