Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 634: Lôi Nguyên Quả.

Chương 634: Lôi Nguyên Quả.
Cường giả cấp bảy!
Rốt cuộc không gian này phải vững chắc tới thế nào mới có thể chứa được cả cường giả cấp bảy!
Chí ít Diệp Viễn cũng biết, ngoài một vài thế giới đặc thù vô cùng vững chắc ra, thì ở một nơi như hạ giới không thể nào có cường giả cấp bảy.
Và đương nhiên Vô Biên Giới không nằm trong những thế giới đặc thù mà Diệp Viễn biết tới.
Thế nhưng Thần Cấm Yêu Vực lại là nơi như thế nào?
Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra Vô Biên Giới này là một nơi rất thần kỳ. Tuy đẳng cấp của thế giới này không cao, người sống ở đây cũng không quá mạnh, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều bí mật mà mọi người không hề hay biết.
Đến cả người tới từ Thần Vực như hắn, cũng không hiểu rõ thực hư của tiểu thế giới này.
Giống như không gian đặc thù của Thần Cấm Yêu Vực, chắc chắn nơi đây ẩn chứa bí mật của riêng nó!
Chỉ là nhìn bộ dạng này của Ngọc Hoan, sợ rằng bà ta cũng không biết gì.
“Được rồi, xem ra phải đi tới Đông Minh Vực một chuyến.”
Diệp Viễn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với Thần Cấm Yêu Vực, nên đồng thời trong lúc tìm Thanh Linh Thụ, tiện thể khám phá một lượt nơi đây.
Hắn có cảm giác, Thần Cấm Yêu Vực này không phải được hình thành một cách tự nhiên, mà là có người tạo ra.
Nếu không phải như vậy, thì không thể nào không có sự tồn tại của con người ở đây, cũng không phải thấy người là giết.
Cũng tức là nói, có người cố ý để lại lời răn này, chính là vì muốn ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
Còn trên thực tế, cũng không có người nào của Vô Biên Giới ngoại trừ Diệp Viễn có thể đi qua Phệ Nguyên Mê Vụ để vào đây.
Vậy người tạo ra một không gian có thể dung chứa Thần Cấm Yêu Vực như thế này phải có thực lực đáng sợ như thế nào?
Diệp Viễn cũng biết, cho dù là Thập Đại Thần Vương cũng chưa chắc đã có thể làm được điều này!
Nói như vậy, chỉ có một khả năng để giải thích – cường giả Thần Cảnh!
Chỉ có cường giả Thần Cảnh, mới có sức lực để tạo ra một không gian đặc biệt như vậy!
Phàm là những chuyện thần bí liên quan đến Thần Cảnh đều khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Muốn đạt tới Thần Cảnh, bắt buộc phải giải được bí mật về sự biến mất của cường giả Thần Cảnh.
Có rất nhiều cường giả ở Thần Vực đã bỏ ra nhiều năm để tìm hiểu về bí mật này, thế nhưng tới nay vẫn chưa tìm ra lời giải.
Trước kia Diệp Viễn cũng đã từng thử tìm hiểu qua, nhưng hắn phát hiện ra sự hiểu biết của hắn ở tiền kiếp còn không bằng ở kiếp này.
Cho dù là những văn tự kỳ lạ, hay bí mật của hắc châu, Hạo Thiên Tháp, và còn cả Thần Cấm Yêu Vực. Dường như Vô Biên Giới này có vô vàn mối liên hệ với Thần Cảnh.
Và hắn cũng hoài nghi không biết sự tái sinh của hắn ở Vô Biên Giới này, liệu có phải là một sự sắp đặt?
Ngọc Hoan và Ngọc Hinh không biết những tâm tư này của Diệp Viễn, thấy Diệp Viễn nói sẽ đi tới Đông Minh Vực, Ngọc Hoan liền nói: “Một mình ngươi đi tới Đông Minh Vực quá nguy hiểm, ta phải trấn thủ ở trong tộc, nên không tiện đi cùng ngươi. Nếu như ngươi đã cứu Ngọc Hinh, vậy thì để nàng đi cùng ngươi đi, ít nhất nàng có thể chỉ đường cho ngươi.”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Nếu được như vậy, xin đa tạ lão tổ.”
Diệp Viễn không hề từ chối, bởi hắn không hề hay biết gì về Thần Cấm Yêu Vực, cho nên rất cần một người dẫn đường. Nếu như để hắn tự đi, cũng không biết sẽ còn lạc đường bao nhiêu lần.
Ba người đang đứng nói chuyện, đột nhiên thấy Ngọc Thư hoảng loạn chạy vào, vội vã nói: “Lão tổ, không xong rồi, không xong rồi! Ngọc Lãnh tỷ tỷ đã xảy ra xung đột với người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà, bị bọn họ đả thương rồi!”
Nét mặt Ngọc Hinh liền trùng xuống, nói: “Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Lãnh đang yên đang lành, tại sao lại để xảy ra xung đột với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà?”
Ngọc Thư nói: “Ngọc Lãnh tỷ tỷ dẫn chúng muội đi tuần bên ngoài, và bọn muội phát hiện ra cánh rừng Lôi Nguyên Quả! Chỉ có điều cánh rừng này nằm giữa địa phận của chúng ta và địa phận của tộc Ám Ảnh Điện Lôi Xà, vừa hay bọn chúng cũng phát hiện ra cánh rừng này. Người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà vô cùng hung hãn, khăng khăng nói rừng Lôi Nguyên Quả này là do bọn chúng phát hiện ra, Ngọc Lãnh tỷ tỷ cố gắng nói lý, kết quả… kết quả...”
Kết quả lại để bọn chúng đánh bị thương!
Diệp Viễn đứng bên chú ý lắng nghe, cũng biết kết quả này là điều tất yếu.
Với tính cách của Ngọc Lãnh, nhất định sẽ xảy ra xung đột với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà.
Nhưng khi Diệp Viễn nghe tới ba chữ “Lôi Nguyên Quả”, hai mắt hắn bất chợt sáng lên.
Lôi Nguyên Quả là vật hiếm thấy, là nguồn sức mạnh tự nhiên có lôi điện, có thể giúp võ giả tu luyện ra Lôi ý cảnh!
Điểm lợi hại của Lôi Nguyên Quả chính là không cần phải cảm ngộ, mà chỉ cần ăn vào sau đó luyện hoá, là đã có thể khiến nguyên lực của bản thân có Lôi ý cảnh, đây là một loại linh quả thiên địa vô cùng nghịch thiên.
Không ngờ, lại có thể gặp được bảo vật này ở trong Thần Cấm Yêu Vực.
Người có duyên sẽ gặp được bảo vật thiên địa.
Nếu Diệp Viễn đã biết được chuyện này, đương nhiên hắn sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn.
Tất nhiên, cho dù không phải là Lôi Nguyên Quả, Diệp Viễn cũng không thể không quan tâm tới chuyện của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ.
“Lũ rắn đáng ghét này, cả ngày chỉ biết ức hiếp chúng ta! Có bản lĩnh, sao bọn chúng tới chỗ Hắc Phong Yêu Lang mà giương oai!” Ngọc Hinh tức giận nói.
Thực ra cảnh giới của Ngọc Hinh cũng không kém hơn là bao so với những người cùng tuổi của những tộc khác.
Nhưng chiến lực của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ, quả thực khá yếu.
Đương nhiên không thể nào sánh bằng sức chiến đấu của Xà tộc và Lang tộc.
Ngọc Thư cũng bất bình nói: “Tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà chỉ biết bợ đỡ tộc Hắc Phong Yêu Lang, đời nào bọn chúng dám giễu võ giương oai?”
Diệp Viễn đột nhiên nói với Ngọc Hoan: “Ngọc Hoan lão tổ, người ta đã dám đánh tới tận cửa, lẽ nào bà không ra tay sao?”
Ngọc Hoan biết sắc mặt, cười khổ nói: “Các tộc ở Thanh Sơn Vực có một quy định bất thành văn, cường giả cấp sáu không được can dự vào việc của vãn bối. Một khi ta ra tay, ắt sẽ làm kinh động tới lão tổ của bọn họ, tới lúc đó càng khó xử lý.”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Đi thôi, ta đi cùng các ngươi.”
“Ngươi?” Ngọc Hinh ngạc nhiên nói.
Ngọc Thư vừa nghe vậy lấy làm vui mừng, nói: “Diệp Viễn ca ca chịu giúp thật là tốt quá! Thiếu chủ, Diệp Viễn ca ca rất mạnh, đến cả Ngọc Lãnh tỷ tỷ còn không đối phó lại được một chiêu của huynh ấy!”
Diệp Viễn được Ngọc Thư nhắc tới khi đó mới chỉ là Hồn Hải Cảnh tầng một, còn lúc này hắn đã đột phá lên Hồn Hải tầng hai, không cần tới Nguyên Linh Cửu Biến cũng có thể giết chết Ngọc Lãnh trong nháy mắt.
Ngọc Hinh không khỏi ngạc nhiên khi nghe điều này, nàng vẫn chưa biết thực lực võ đạo của Diệp Viễn mạnh ra sao.
Trong mấy ngày qua nàng chỉ được nghe Diệp Viễn luyện đan lợi hại như thế nào, y thuật cao siêu ra sao, nhưng Diệp Viễn mới chỉ là Hồn Hải Cảnh, cho nên khiến nàng vẫn cảm thấy Diệp Viễn không phải là kẻ mạnh.
Không ngờ, chiến lực của Diệp Viễn lại mạnh tới vậy!

Nhờ Ngọc Thư dẫn đường, Diệp Viễn cùng một nhóm người đã nhanh chóng đi tới rừng Lôi Nguyên Quả.
Từ xa, Diệp Viễn đã cảm nhận được lôi điện lực toả ra từ cánh rừng đó.
Bên ngoài cánh rừng, đã thấy tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà và tộc Ngọc Diện Tiên Hồ đang đứng đối diện nhau.
“Ngọc Hinh đã bị thiếu chủ Lang Nha đánh trọng thương, Ngọc Lãnh ngươi chính là người mạnh nhất của tộc các ngươi. Vừa rồi có một tiểu nha đầu lén lút bỏ chạy, lẽ nào là về gọi cứu viện lợi hại nào tới sao? Chẳng nhẽ, ả ta lại gọi cả cái đồ cổ lỗ sĩ Ngọc Hoan đó ra sao? Ha ha.” Một người trẻ tuổi mặt đồ đen lạnh lùng cười nói.
“Ám Băng, ngươi dám ngông cuồng vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, thiếu chủ đã được cao nhân điều trị khỏi vết thương, bây giờ cũng đã khôi phục lại thực lực!” Ngọc Lãnh vừa ghì chặt vết thương vừa nói.
“Ha ha ha..., thiếu chủ Lang Nha đã ra tay, mà nha đầu Ngọc Hinh đó còn sống cũng đã không tệ rồi! Đừng nói Ngọc Hinh trọng thương, mà cho dù nàng ta có không bị gì, tới đây cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!” Ám Băng kiêu ngạo nói.
“Vậy sao?” Khí thế của Ngọc Hinh lập tức thay đổi, đứng chắn trước mặt Ngọc Lãnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất