Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 636: Chỉ bằng ta!

Chương 636: Chỉ bằng ta!
Ám Huyền, thiếu chủ của Ám Ảnh Lôi Điện Xà, cũng là cường giả mạnh nhất trong lớp người trẻ!
Còn Ngọc Hinh đương nhiên biết rõ cho dù nàng có đột phá cảnh giới cũng không phải là đối thủ của Ám Huyền.
“Ha ha ha, sợ rồi đúng không? Dựa vào chút sức lực của các ngươi mà cũng muốn chiếm hết cánh rừng Lôi Nguyên Quả này sao? Tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà bọn ta trời sinh đã tu luyện lực lượng lôi điện, có được Lôi Nguyên Quả sẽ như hổ thêm cánh. Một đám tiểu hồ ly các ngươi, lại vọng tưởng tranh giành Lôi Nguyên Quả?” Ám Băng cao ngạo nói.
Nét mặt Ngọc Hinh lúc này vô cùng phức tạp, nhưng lại không biết phản bác ra sao.
Thế giới của yêu tộc chỉ có cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh người đó là kẻ bề trên!
Ngọc Diện Tiên Hồ là tộc yếu hơn, nên cho dù cánh rừng Lôi Nguyên Quả này có nằm trên lãnh thổ của bọn họ, thì Ám Ảnh Lôi Điện Xà cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội chiếm lấy nó.
Trừ phi tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà không biết tới việc tộc Ngọc Diện Tiên Hồ phát hiện ra cánh rừng Lôi Nguyên Quả này.
Song với tình hình trước mặt, tộc Ngọc Diện Tiên Hồ có muốn chiếm được một phần cũng rất khó!
Nhìn sắc mặt này của Ngọc Hinh, Ám Băng càng tỏ ra kiêu căng hơn. Hắn lồm cồm bò dậy, cũng không thèm để ý những vết thương trên người, ra lệnh cho người của hắn: “Mấy người các ngươi, phân bố đứng canh gác cho ta. Ta muốn xem xem có phải đám tiểu hồ ly này muốn khiêu chiến với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà chúng ta không!”
“Tuân lệnh, Ám Băng đại nhân!”
“Ha ha ha, quả nhiên ông trời có mắt giúp chúng ta, không ngờ ở đây lại có một cánh rừng Lôi Nguyên Quả! Có cánh rừng Lôi Nguyên Quả này, thực lực của thiếu chủ sẽ tăng lên một bậc! Không bao lâu sau, nói không chừng thực lực của Ám Huyền thiếu chủ còn vượt qua cả Lang Nha. Tới lúc đó, tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà chúng ta sẽ có cơ hội vùng dậy!”
Chỉ cần nghĩ tới ngày tộc của mình quật khởi, Ám Băng hưng phấn tới mức cơ mặt hắn run lên từng hồi.
“Ha ha, đám tiểu hồ ly các ngươi còn không chịu cút đi sao? Đợi tới khi Ám Huyền thiếu chủ tới, e rằng các ngươi có muốn đi cũng khó đấy!” Ám Băng cười ha hả nói.
Biểu cảm trên mặt Ngọc Hinh rất khó coi, rõ ràng cánh rừng Lôi Nguyên Quả này nằm trong phần lãnh thổ của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ, lẽ nào đành từ bỏ như vậy sao?
Nàng làm sao có thể cam tâm cho được?
Ngọc Thư cũng nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận nói: “Mấy người các ngươi thật vô lý! Rõ ràng rừng Lôi Nguyên Quả này thuộc địa phận của chúng ta, các ngươi lại dám tới chiếm hữu! Bình thường các ngươi chèn ép bọn ta cũng không nói làm gì, nhưng cơ duyên lớn như vậy mà các ngươi cũng không để lại cho chúng ta một phần!”
Diệp Viễn cười thầm, bởi Ngọc Thư quá đỗi ngây thơ.
Loại cơ duyên như Lôi Nguyên Quả, đừng nói ở yêu tộc, mà cho dù có xuất hiện ở thế giới nhân loại cũng đừng hòng mong nói lý với bọn họ.
Kẻ nào mạnh hơn, kẻ đó sẽ có được phần cơ duyên này.
Còn nếu không có thực lực, thì xin lỗi, mời đứng qua một bên!
Cũng may Lôi Nguyên Quả này không có tác dụng đối với cường giả cấp sáu, bằng không bậc trưởng bối của hai tộc cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Thế nhưng Lôi Nguyên Quả đối với võ giả dưới cấp năm mà nói, là lại thứ bảo vật nghịch thiên!
Nó có thể trực tiếp gia tăng sức chiến đấu cho người sử dụng!
Ngay cả Diệp Viễn cũng còn phải động lòng trước nó.
“Những tên này là những kẻ thường hay chèn ép các cô sao?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Ngọc Thư tức tối nói: “Đúng vậy! Hồ tộc chúng ta giáp với lãnh thổ của bọn chúng. Vì bọn ta yếu hơn nên bọn chúng thường xuyên tới ức hiếp bọn ta, song bọn chúng lại không dám làm gì tộc Hắc Phong Yêu Lang.”
“Vậy sao? À, tên Ám Huyền kia rất mạnh sao?”
“Ừm, Ám Huyền là cường giả cấp năm trung cấp, cho dù hiện giờ thực lực của thiếu chủ đã có tiến bộ, nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn.” Ngọc Thư nói.
Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, một luồng khí tức dữ tợn truyền đến, một người trẻ tuổi lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thiếu chủ, cuối cùng ngài cũng đã tới!” Ám Băng mừng ra mặt khi nhìn thấy người này tới.
Ám Huyền liếc nhìn Ám Băng, cau mày nói: “Ngươi lại để bị thương sao?”
Ám Băng sựng người, giải thích nói: “Không biết con tiểu hồ ly Ngọc Hinh đó gặp được cơ duyên gì, không những chữa lành vết thương, mà thực lực còn có phần được cải thiện, tiểu đệ… tiểu đệ không phải đối thủ của nàng ta.”
“Hả?” Lúc này Ám Huyền mới chú ý tới Ngọc Hinh, quả nhiên thấy thực lực của nàng đã tăng vượt bậc.
“Thật không ngờ, mới vài ngày không gặp tiểu hồ ly ngươi lại đã đột phá lên cấp năm sơ cấp đỉnh phong.” Ám Huyền có chút ngạc nhiên nói.
Nhưng trong lời này của hắn cũng không quá để ý tới chuyện này, đừng nói Ngọc Hinh mới chỉ là cấp năm sơ cấp đỉnh phong, mà cho dù nàng ta có là cấp năm trung cấp đi nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ngọc Hinh cau mày nói: “Ám Huyền, đừng phí lời nữa, chúng ta cũng chẳng thể đưa câu chuyện này đi tới đâu! Rừng Lôi Nguyên Quả này có thể giao cho các ngươi, nhưng chúng ta muốn một phần năm số Lôi Nguyên Quả!”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Ngọc Hinh có thể đưa ra.
Rừng Lôi Nguyên Quả này chỉ có một phần rất nhỏ nằm ở trên lãnh thổ của Xà tộc, Hồ tộc bọn họ yêu cầu lấy một phần năm, cũng tức là nói đã phải chịu nhục.
Nhưng Diệp Viễn lại chỉ lắc đầu khi nghe Ngọc Hinh nói ra những lời này.
Lúc này, hoặc là đánh đuổi kẻ thủ, hoặc là bản thân rút lui.
Còn nói ra những lời như của Ngọc Hinh, chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.
Quả nhiên, khi Ám Huyền nghe những lời này của Ngọc Hinh, đã không khỏi bật cười ha hả, trong tiếng cười chứa đầy sự khinh bỉ và mỉa mai.
“Một phần năm? Được thôi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh lấy nó từ tay ta, thì coi như của các ngươi hết, thấy thế nào? Hoặc là...” Nói tới đây Ám Huyền đột nhiên dừng lại.
Ngọc Hinh nghe vậy, còn tưởng Ám Huyền định đưa ra điều kiện gì, liền hỏi ngược lại: “Hoặc là cái gì?”
Ám Huyền đột nhiên thay đổi biểu cảm, cười dâm đãng nói: “Hoặc là ngươi tới làm thiếp của ta, thì một phần năm Lôi Nguyên Quả này coi như là sính lễ.”
Ngọc Hinh vừa nghe, giận tới run người: “Ngươi… Không biết liêm sỉ!”
Lúc này, nàng ta mới biết mình vừa bị Ám Huyền đùa cợt, không nhịn được, ra tay tấn công Ám Huyền.
“Ha ha, không biết tự lượng sức!” Ám Huyền đắc ý tung ra một chưởng, đã đánh cho Ngọc Hinh phải lùi bước.
Hắn không dừng lại, mà tiếp tục tung ra thêm một chiêu khác về phía Ngọc Hinh.
Ngọc Hinh bình tĩnh ứng chiến mới có thể chống đỡ mấy hồi. Chứ vừa rồi đầu óc nhất thời phát hỏa, nào phải đối thủ của Ám Huyền?
“A!”
Trong lúc hoảng loạn, Ngọc Hinh hét lên một tiếng, chuẩn bị chịu một chưởng của Ám Huyền.
Nhưng đúng lúc này, mắt nàng chợt hoa lên, một thân hình rắn rỏi xuất hiện trước mặt nàng.
“Bùm!”
Cả Diệp Viễn và Ám Huyền cùng lùi lại về phía sau vài bước!
Ám Huyền ngạc nhiên nói: “Nhân loại?”
Hắn dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn về phía Ngọc Hinh nói: “Thần Cấm Yêu Vực thấy người phải giết, Hồ tộc các ngươi lại dám thu nhận con người, không sợ sẽ bị diệt tộc sao?”
Ngọc Hinh biến sắc mặt, đang định lên tiếng, nhưng lại thấy Diệp Viễn ra hiệu dừng lại không nói.
“Một đám đàn ông con trai đi bắt nạt đàn bà con gái, còn ra thể thống gì nữa! Rừng Lôi Nguyên Quả này rõ ràng nằm trên địa bàn của người ta, các ngươi lại tới cướp giữa ban ngày, không phải là vô liêm sỉ lắm sao!” Diệp Viễn như cười như không nói.
“Hừ! Việc của Thần Cấm Yêu Vực chúng ta, cần ngươi chõ mõm vào sao? Thắng làm vua, ta mạnh hơn, đương nhiên lời nói của ta có trọng lượng!” Ám Huyền lạnh lùng cười nói.
“Vậy sao? Vậy nếu ta mạnh hơn ngươi, thì có phải cánh rừng Lôi Nguyên Quả này sẽ thuộc về ta không?” Diệp Viễn cười nói.
Ám Huyền nhìn Diệp Viễn đánh giá một lượt, cười nhạt hỏi lại: “Chỉ bằng ngươi, một tên nhân loại cấp bốn?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng, chỉ bằng ta!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất