Chương 366: Xem các ngươi bày trò.
Một câu nói của Diệp Viễn, kéo tới thù hận của tất cả mấy tên luyện dược sư ở đó.
Đúng lúc này, Đông chưởng quỹ đi tới trước mặt năm người nói: "Được rồi, mấy vị đều là người được chọn ra từ trong ngàn vạn người, thực lực là không thể nghi ngờ. Lời thừa thãi ta cũng không cần phải nói nhiều, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc thi."
"Từ từ đã, Đông chưởng quỹ!" Một tên luyện dược sư bỗng nhiên ngắt lời của Đông chưởng quỹ.
"Hử? Ngươi có lời gì muốn nói?" Đông chưởng quỹ cau mày hỏi.
Luyện dược sư kia chỉ vào Diệp Viễn bất mãn: "Đông chưởng quỹ để cho một tên Đan sư sơ cấp đến tỷ thí với chúng ta, đây không phải là đang vũ nhục chúng ta hay sao? Ta từ chối tỷ thí với hắn!"
"Đúng, chúng ta không muốn tỷ thí với một tên Đan sư sơ cấp!" Ba người khác lập tức phụ họa theo.
Mặt Đông chưởng quỹ tối sầm, trầm giọng nói: "Ta đã kiểm tra qua, hắn không phải là Đan sư sơ cấp, hắn giống như các ngươi, thần hồn đã đạt tới cảnh giới của đại Đan sư! Chỉ là đã lâu hắn chưa tham gia cuộc thi của công hội luyện dược sư, cho nên mới đeo Hung Chương Đan sư sơ cấp."
Tất nhiên mấy người kia không tin, không phải mỗi người trên đời đều là Tiêu Như Yên.
Một thiếu niên mười sáu tuổi, có thể trở thành đại Đan sư ư? Cho dù có thể trở thành đại Đan sư, lại có thể trở thành đại Đan sư cao cấp sao?
"Nắm giữ cảnh giới thần hồn của đại Đan sư không có nghĩa là có thể luyện chế ra đan dược cấp ba, ta nghĩ điểm này thì Đông chưởng quỹ phải rõ ràng hơn so với chúng ta chứ? Nếu như Đông chưởng quỹ khăng khăng để hắn tỷ thí với chúng ta, ta xin rút lui!" Tên luyện dược sư lúc trước lập tức sử dụng ra đại sát chiêu.
"Đúng, ta cũng rút lui!"
Đông chưởng quỹ không nghĩ tới mấy người kia lại phá rối như thế, không khỏi cười lạnh nói: "Rút lui? Ha ha, theo ta thấy, mấy vị là thấy Tiêu gia chúng ta dễ bắt nạt đi? Nhưng mà ta phải nói cho các ngươi biết, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa béo!"
Chuyện của Tiêu gia cũng không phải là bí mật gì, bây giờ ở bên ngoài đều lưu truyền tin tức lần này Tiêu gia đã triệt để xong đời rồi, tất nhiên mấy tên luyện dược sư này cũng đã nghe qua.
Chỉ là bọn họ cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu như Tiêu gia hoàn hảo không chút tổn hại, thì cần gì phải tìm bọn họ tới đây chứ?
Quả nhiên, Đông chưởng quỹ vừa thốt ra lời này, mặt mấy người kia lập tức biến sắc.
Lúc này, Diệp Viễn dửng dưng ngồi ở trên một chiếc ghế, nói: "Được rồi được rồi, các ngươi chơi đùa đi, ta không tham gia nữa là được chứ gì? Nhưng mà... nếu như các ngươi đều không được, thì nên đến phiên ta xuất thủ đi?"
"Đây là chính ngươi nói đấy!"
"Là ta nói thì thế nào? Tiểu gia ta ngồi ở đây xem các ngươi bày trò, ta lại muốn nhìn một chút xem, các ngươi có thể bày ra cái trò mèo gì!" Diệp Viễn nói.
Đông chưởng quỹ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Diệp Viễn chủ động rút lui, thật đúng là hóa giải sự khó xử của hắn.
Nói thật, nếu như vừa rồi mấy người kia làm gay gắt đến cùng, thì hắn thật sự là có chút căng thẳng.
Mặc dù hắn có thể dùng thế lực của Tiêu gia cưỡng ép đè xuống, nhưng nếu thật sự chọn được một trong số bọn hắn mà người đó thể hiện tốt ở trên đại hội đấu đan, vậy thì lại không phải là chuyện đùa nữa.
Hơn nữa Đông chưởng quỹ cũng không ôm hy vọng gì đối với Diệp Viễn, cho nên Diệp Viễn chủ động rút lui ra, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất rồi.
Vừa rồi hắn đã nói rõ tình huống với Như Yên tiểu thư, Như Yên tiểu thư cũng đã đồng ý cho Diệp Viễn một cơ hội, chỉ cần Diệp Viễn biểu hiện tốt một chút, tiến vào Tiêu gia cũng không phải là việc khó.
Hơn nữa độ khó của lần khảo hạch này khó hơn so với độ khó của khảo nghiệm cho Diệp Viễn nhiều lắm.
"Haha, ngươi còn muốn ra sân? Không có cơ hội đâu, ngoan ngoãn ngồi ở đó đi!"
...
Khảo hạch chính thức bắt đầu, Đông chưởng quỹ nói với bốn người: "Nội dung khảo hạch rất đơn giản, ở đây có phôi thuốc đã luyện chế xong, nội dung khảo hạch của các ngươi chính là đem những phôi thuốc này luyện chế thành đan dược, coi như là đã thông qua khảo hạch."
Rất hiển nhiên, đan phương này vô cùng quý giá, dĩ nhiên là không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu chỉ cung cấp phôi thuốc, thì cho dù mấy người kia có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng đánh cắp đan phương.
Đương nhiên, chuyện này không bao gồm cả Diệp Viễn.
Bốn người nghe một chút, càng thêm hồi hộp, thế này thì quá dễ dàng.
Phải biết, quá trình luyện đan hết sức phức tạp, bất kỳ một chút sơ sót nào cũng có thể dẫn đến luyện đan thất bại.
Nhưng bây giờ ngay cả phôi thuốc cũng đã tinh luyện xong, bọn họ chỉ cần làm công đoạn sau cùng là luyện chế thành đan dược, việc này dường như không có gì khó khăn.
Mặc dù bọn họ biết chắc chắn là đan dược này không dễ luyện chế, nhưng mấy người bọn hắn cũng đâu phải là mấy tên gà mờ.
Rất nhanh, bốn người lập tức cầm dao ra trận, đồng loạt bắt đầu luyện chế!
Có lẽ là muốn cố ý khoe khoang ở trước mặt Tiêu Như Yên, nên thủ pháp luyện chế của mấy người kia vô cùng hoa lệ, nhìn qua rất có phong thái của một đại tông sư.
Ngay cả Đông chưởng quỹ nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu, mấy người này không hổ là những người được tuyển chọn tỉ mỉ, tay nghề đều vô cùng tinh sảo.
Diệp Viễn ở bên cạnh thong dong nhìn một màn này, trên mặt có chút suy ngẫm.
Thật ra là giống như võ giả vậy, cấp bậc của luyện dược sư cũng không hoàn toàn tương ứng với tài nghệ của của bọn hắn.
Một tên luyện dược sư có được danh hiệu đại Đan sư cao cấp, cũng không có nghĩa là hắn có thể luyện chế được tất cả đan dược cấp ba thượng phẩm.
Cùng là đan dược cấp ba thượng phẩm, độ khó lúc luyện chế lại không giống nhau. Thậm chí có một số đan dược cấp ba trung phẩm, thậm chí hạ phẩm, đại Đan sư cao cấp cũng không luyện chế nổi!
Phía sau màn che, tâm tình của Tiêu Như Yên cũng có chút thấp thỏm nhìn theo bốn tên luyện dược sư đang luyện chế đan dược kia, chuyện này liên quan đến việc Tiêu gia có thể thắng được ở trên đại hội đấu đan hay không!
Trên thực tế, cho dù là đã chọn được, Tiêu Như Yên cũng không có lòng tin tất thắng. Thực lực của thế hệ trẻ của Đồng gia còn mạnh hơn so với Tiêu gia rất nhiều!
Nhưng mà chuyện liên quan đến sự phát triển mười năm sau này của Tiêu gia, Tiêu Như Yên không thể không vượt khó tiến lên.
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào bốn người kia, trông đợi bọn họ đừng xảy ra sự cố gì mới tốt.
Nhưng mà sợ điều gì thì chắc chắn sẽ gặp phải điều đó, chỉ mới qua nửa khắc đồng hồ, đã nghe thấy một tiếng "Xuy" vang lên, có một người thất bại, đan dược đã bị cháy thành than đen.
Vẻ mặt của tên luyện dược sư kia giống như đưa đám: "Đan dược quỷ quái này, sao lại khó luyện như vậy?"
Lúc này ở trên mặt ba người khác cũng đã không còn sự ung dung lúc bắt đầu nữa, độ khó khi luyện chế đan dược này đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn hắn.
Hồn lực của bọn họ hoàn toàn tập trung ở trên đan dược, không dám buông lỏng một chút nào.
Nhưng mà, điều này cũng không có tác dụng!
Thêm một tiếng "Phốc xuy", tiếp tục lại là một lò phế đan.
Người kia đi sang một bên, thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Diệp Viễn, hận không thể lao tới xé mặt của hắn ra.
Nhưng mà lực chú ý của bọn họ rất nhanh đã bị hai người còn lại hấp dẫn.
Trên trán hai người kia đầy mồ hôi, hiển nhiên độ khó của đan dược này, đã Sắp vượt qua cực hạn của bọn hắn rồi.
Không lâu sau, lại thêm một người bại trận, chỉ còn lại một người đang kiên trì luyện tiếp.
Ba người đã thất bại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người cuối cùng, đều hy vọng hắn có thể thành công.
Bởi vì mới vừa rồi liếc mắt, bọn họ đã thấy được biểu cảm trên mặt Diệp Viễn.
Lúc trước mỗi một người trong bọn họ đều xem thường Diệp Viễn, cho là mình nhất định có thể thắng được hắn, nhưng mà bây giờ, trên sân chỉ còn lại một người duy nhất.
Đông chưởng quỹ cũng vô cùng khẩn trương, chọn lựa kỹ càng ra được bốn người, trong chớp mắt chỉ còn sót lại một người, chuyện này không khỏi làm cho hắn cảm thấy áp lực như có ngọn núi lớn đè xuống.
Cũng may, thực lực của người còn lại này cũng không tệ, đúng là đã khó khăn luyện thành đan dược!
"Ngưng!"
Theo một tiếng quát chói tai này của hắn, lòng của tất cả mọi người cũng vì đó mà trở nên căng thẳng, đến cùng là có thành công hay không?