Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 365: Bị các ngươi nói hết rồi.

Chương 365: Bị các ngươi nói hết rồi.
“Đương nhiên có thể. Nhưng mà… không phải là ở đây chứ?”
Diệp Viễn không muốn bị người ta coi như con khỉ diễn trò.
Đông chưởng quỹ gật gật đầu, đưa Diệp Viễn vào phòng nhỏ.
“Thiếu niên, nơi này có thể chưa?”
Diệp Viễn hơi gật đầu, một cỗ hồn lực hào hùng tản mát ra ngoài.
Cảm nhận được hồn lực của Diệp Viễn, Đông chưởng quỹ không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Đại Đan sư trung cấp!” Đông chưởng quỹ chấn kinh nói.
Đột phá Ngưng Tinh tầng hai, hồn lực của Diệp Viễn dĩ nhiên đã vượt qua ngưỡng cửa đại Đan sư sơ cấp trở thành đại Đan sư trung cấp!
“Đông chưởng quỹ, không biết ta có tư cách ứng cử vị trí khách khanh này hay không?” Diệp Viễn cười nói.
Lúc này Đông chưởng quỹ mới hồi thần lại, đáp: “Đương nhiên! Cho dù ngươi không thông qua được khảo thí, ta cũng bẩm báo lại với gia chủ, cho ngươi ở lại.”
Đùa à, một đại Đan sư trung cấp mười sáu tuổi, người như vậy còn không lôi kéo thì chẳng phải là quá đáng tiếc rồi sao?
Làm một luyện dược sư, thật ra khó khăn nhất chính là cảnh giới của thần hồn! Trên phương diện khác có thể lấy cần cù bù thông minh, nhưng đột phá cảnh giới thần hồn lại tùy theo từng người.
Tại sao Thần Vực cũng không có ai có thể luyện ra thần đan, chính là bởi vì không có luyện dược sư có thể đột phá gông cùm cảnh giới của thần hồn!
Hơn nữa Diệp Viễn thiên tài như vậy, nếu ném hắn cho Đồng gia, sau này sẽ có thêm một đối thủ đáng sợ như thế nào chứ?
“Ha ha, vậy thì tốt!”
Diệp Viễn sống chết kiên trì muốn được ở lại chính là vì tiếp cận hai nô lệ kia. Bằng không hắn đã sớm phẩy mông đi mất rồi.
“Không biết húy danh của tiểu huynh đệ?” Lúc này thái độ của Đông chưởng quỹ phát sinh chuyển biến một trăm tám mươi độ, đã xưng huynh đệ với Diệp Viễn luôn rồi.
“Cơ Thanh!” Diệp viễn báo ra tên giả.
“Hóa ra là Cơ tiểu huynh đệ, ngươi đến cũng thật đúng lúc, tiểu thư Như Yên đang tiến hành khảo nghiệm với những luyện dược sư đến ứng cử làm khách khanh! Đi, chúng ta lên thôi.” Đông chưởng quỹ trưng cầu ý kiến của Diệp Viễn một chút.
Diệp Viễn lại không động thân ngay lập tức mà là tò mò hỏi: “Đông chưởng quỹ, thứ cho vãn bối nhiều chuyện, Tiêu gia ứng cử khách khanh, rốt cuộc là vì điều gì? Gia nghiệp Tứ Hải Lâu lớn thế này, chắc hẳn không thiếu luyện dược sư mới phải chứ?”
Đông chưởng quỹ nghe xong lại thở dài một hơi nói: “Không giấu gì Cơ tiểu huynh đệ, Tiêu gia đúng là không thiếu luyện dược sư, nhưng lại thiếu luyện dược sư lợi hại.”
“Ồ? Vẫn mong Đông chưởng quỹ nói rõ hơn.”
“Thật ra ứng cử khách khanh lần này cũng là hành động bất đắc dĩ! Ở trong Vương Thành, kinh doanh buôn bán đan dược lớn nhất chính là Tiêu gia ta và Đồng gia. Chính là vì thế, hai nhà chúng ta giống như là có mối thù truyền kiếp! Vì để tranh đoạt thị trường đan dược, hai nhà đã từng ra tay đánh nhau, chỉ riêng cường giả Hóa Hải Cảnh cũng chết hơn mười mấy người. Sau đó Phong Hoàng đại nhân phái người truyền lời xuống. Sau đó hai nhà Tiêu, Đồng mới dừng tay, ngưng được can qua.”
“Vậy thì có liên quan gì đến việc tìm khách khanh?” Diệp Viễn nghi hoặc hỏi.
“Sau này thông qua điều đình hòa giải của Phong Hoàng bệ hạ, hai nhà chúng ta lập xuống quy tắc, cách mỗi mười năm, thanh niên trẻ tuổi của mỗi nhà tiến hành đại hội đấu đan một lần, lấy đó làm quyết định phân chia thị trường đan dược. Mà năm nay, vừa vặn là năm thứ mười.” Đông chưởng quỹ nói.
Thần sắc của Diệp Viễn trở nên cổ quái: “Các người tìm khách khanh là để tham gia đại hội đấu đan? Người trẻ tuổi của Tiêu gia không được sao?”
Mặt Đông chưởng quỹ biến sắc, tức giận nói: “Cái gì mà không được! Đại thiếu gia Tiêu Như Phong và nhị tiểu thư Tiêu Như Yên đều là kỳ tài đan đạo, đặc biệt là Như Yên tiểu thư, mới hai mươi tuổi đã tiến vào cảnh giới đại Đan sư cao cấp, ngươi dám nói không được?”
Diệp Viễn bĩu bĩu môi không cho là đúng.
Đại Đan sư hai mươi tuổi có cái gì đáng tự hào chứ.
Nhìn thấy biểu tình của Diệp Viễn, Đông chưởng quỹ không khỏi sững người, không nhịn được cảm giác xúc động muốn tát vào miệng.
Thiếu niên này mới mười sáu tuổi, đến hai mươi tuổi sợ là sớm đã là đại Đan sư cao cấp rồi. Hình như tiểu thư nhà mình cũng chẳng có gì đáng khoe khoang thì phải.
Đông chưởng quỹ ho khan hai tiếng, hóa giải tình huống xấu hổ này, lại nói: “Kỳ thật là do thân thể đại thiếu gia có chút vấn đề, không thể tham gia đại hội đấu đan lần này được. Một mình Như Yên tiểu thư căn bản không thể thắng được Đồng gia.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Như vậy à. Vậy ta tham gia có hợp quy tắc không? Dẫu sao ta cũng không phải người của Tiêu gia.”
Đông chưởng quỹ nói: “Chỉ cần ngươi gia nhập Tiêu gia, tự nhiên sẽ hợp quy tắc thôi. Ách…”
Đông chưởng quỹ nói một nửa bỗng phát hiện ra có gì không đúng.
Cái gì mà ngươi tham gia có hợp quy cách hay không? Ai nói ngươi sẽ tham gia? Tên tiểu tử này không phải tự tin thái quá rồi đấy chứ?
Còn chưa qua khảo hạch, đã muốn đại diện Tiêu gia xuất chiến rồi?
Phải biết rằng, trong những luyện dược sư ứng cử lần này không thiếu những đại Đan sư cao cấp, chẳng qua Diệp Viễn cũng chỉ vừa mới tiến nhập trung cấp không lâu, muốn thông qua chỉ sợ không dễ dàng như thế đâu.
Cái mà Đông chưởng quỹ nhìn trúng ở Diệp Viễn, chính là tiềm lực của hắn, chứ không phải thực lực.
Diệp Viễn ha ha cười nói: “Nếu đã hợp quy cách, vậy chúng ta đi khảo hạch thôi.”
Đông chưởng quỹ một mặt buồn bực, tên tiểu tử này còn thật sự coi mình là người Tiêu gia nữa.

Khi Đông chưởng quỹ dẫn theo Diệp Viễn đi từ phòng nhỏ ra, rồi lúc Diệp Viễn được mời lên trên, mắt tên tiểu nhị đều trợn cả lên.
Tiểu tử này, lẽ nào thật sự là một luyện dược sư?
Tiểu nhị có dự cảm, hình như bản thân vừa động vào tổ kiến lửa, chọc vào người không nên chọc.
“Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta…” Trong lòng tiểu nhị nói thầm.
Nhưng mà sợ cái gì thì đến cái đó, Diệp Viễn bỗng quay đầu mỉm cười với hắn, ung dung đi lên trên.
Hai chân tiểu nhị mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
“Toi rồi, lần này thật sự toi rồi!” Mặt tiểu nhị buồn như đưa đám tự nhủ nói.

Đông chưởng quỹ dẫn Diệp Viễn trực tiếp lên tầng ba, đến một đại sảnh lớn.
Trong đại sảnh đã có đến mấy người, còn bày biện mấy cái dược đỉnh.
Còn có cả một bích chướng, bích chướng có đến mấy tầng vải sa ngăn trở nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được một thân hình uyển chuyển.
Đông chưởng quỹ bảo Diệp Viễn đợi chút rồi đi về phía bích chướng.
Diệp Viễn ung dung đánh giá đại sảnh này và mấy luyện dược sư khác.
Mấy người này, cùng một màu đều là đại Đan sư cao cấp, hình như chỉ có mình là đại Đan sư trung cấp thôi.
Ừm, đương nhiên, trong mắt những người này, bản thân mình e là cũng chẳng tính là một luyện dược sư.
Ngoài Diệp Viễn ra, còn có bốn luyện dược sư, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn thấy Diệp Viễn, nhìn đến Hung Chương trên ngực Diệp Viễn thì không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Mấy vị đại ca đều là đến ứng cử làm khách khanh của Tiêu gia sao?” Diệp Viễn lại như thể rất quen thuộc đi lên cười nói.
“Thì làm sao? Ngươi cũng giống chúng ta đấy à?” Một luyện dược sư trong số đó vẻ mặt khinh bỉ nói.
“À? Ha ha, cái này bị huynh nhìn ra rồi, nhãn lực của đại ca thật tốt.”
Vẻ mặt người đó khinh bỉ nói: “Một Đan sư sơ cấp như ngươi đến làm trò hề sao? Nơi này không thích hợp với ngươi. Ngươi còn không đi mau đi, tránh cho chút nữa làm Như Yên tiểu thư không vui!”
“Đúng thế, đúng là một kẻ không biết tự lượng sức mình, có chút thực lực cũng dám ra ngoài mất mặt, ta thấy ngươi vẫn nên về nhà uống sữa đi thôi.” Một người khác nói.
“Không có thực lực đại Đan sư cao cấp thì đừng ra ngoài làm mất mặt xấu hổ! Mấy người chúng ta cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc mới được, ngươi tính là cái thá gì!”
Diệp Viễn ha ha cười nói: “Sao lời ta muốn nói đều bị các ngươi nói hết rồi vậy?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất