Chương 379: Diệp Viễn nhắc nhở
"Cái gì? Sao… sao có thể có chuyện này?"
"Tinh Uyên hoàng giả lại nói tiểu tử này nói đúng! Vậy chẳng phải là bảy đại trưởng lão đều sai lầm hay sao?"
"Sao có thể! Rốt cuộc là tiểu tử này gặp may đánh bậy đánh bạ đụng trúng, hay là thực sự có thực học đây?"
"Chuyện này… ta nghĩ chắc là đánh bậy đánh bạ thôi. Bảy… bảy trưởng lão kia đều là cường giả Đan Vương đấy! Lý giải của bọn họ đối với dược lý của dược liệu sâu tới cỡ nào, căn bản cũng không phải là chúng ta có thể tưởng tượng! Nhưng mà tiểu tử này ở nơi nào đó thấy qua một chút kiến thức hiếm có, mà những kiến thức này lại vừa hay là thứ mà các trưởng lão không biết."
"Cũng đúng, dù sao thì trưởng lão cũng không phải là không chỗ nào không biết, luôn có góc chết trong kiến thức đan đạo."
…
Lời nói của Tinh Uyên hoàng giả ngay lập tức làm cho tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ, tên tiểu tử này lại nói đúng.
Mà bảy đại trưởng lão cùng nhau nghiên cứu ra cái gọi là câu trả lời chính xác kia, vậy mà lại là sai!
Bảy đại trưởng lão này cũng đều là những lão quái vật thành danh trên trăm năm, thực lực của mỗi một người trong số bọn họ đều sâu không lường được, kiến thức đan đạo càng là người thường không có cách nào tưởng tượng nổi.
Mà Diệp Viễn thì sao?
Hắn chỉ là một tên tiểu tử mười sáu tuổi, thời gian sống còn không bằng một số lẻ của các trưởng lão, vậy mà có thể chỉ ra sai lầm của bảy đại trưởng lão trước mặt bọn họ!
Không có ai đi hoài nghi lời nói của Tinh Uyên hoàng giả, bởi vì hắn có quyền uy tuyệt đối trong giới luyện dược ở trung ương Vương Thành!
Hắn đã nói là sai, vậy nhất định là sai lầm của bảy đại trưởng lão rồi, không có bất kỳ chuyện gì cần thiết phải nghi ngờ nữa hết.
Tiêu Trường Phong không thể tin nhìn Diệp Viễn, nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn không khỏi nhớ lại ánh mắt mà vừa rồi Diệp Viễn nhìn hắn, đó là một loại ánh mắt hoàn toàn thất vọng, sao hắn lại không nhìn ra?
Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt Tiêu Như Yên đứng ra, sợ là giờ phút này Diệp Viễn đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, Tiêu Trường Phong không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Diệp Viễn là thật sự có thành ý giúp đỡ Tiêu gia, vậy mà mình lại đi hoài nghi hắn...
Tinh Uyên hoàng giả nói xong câu nói kia, thì lại nhắm hai mắt lại, giống như là ngủ thiếp đi vậy.
Như thể một màn vừa rồi kia, chỉ là hắn bị mộng du.
Đương nhiên Dương Tu biết Tinh Uyên hoàng giả không phải là đang mộng du, chỉ là hắn vẫn còn có chút không thể tin được.
Vốn tưởng rằng thiếu niên này cố ý làm loạn, không ngờ thực sự là có sai sót.
Xong đại hội đấu đan này, thật đúng là chính mình sẽ phải đi nghiệm chứng lại một chút xem xem tiểu tử kia nói có phải là sự thật hay không.
Mặc dù trong lúc diễn ra đại hội đấu đan bị một tên thiếu niên quét sạch mặt mũi, nhưng đại hội vẫn phải tiến hành tiếp.
Dương Tu không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Nếu như Tinh Uyên đại nhân đã nói đáp án này không đúng, vậy trận đầu Tiêu Như Yên của Tiêu gia thắng!"
Sắc mặt của Đồng Văn Huy có chút không dễ nhìn cho lắm, rõ ràng là đã thắng được, lại bị tiểu tử này quấy rối.
Hắn không khỏi căm tức nhìn về phía Diệp Viễn, kích động đến muốn giết người.
"Trận thứ hai, phân giải đan dược! Mỗi người trong hai người các ngươi sẽ có được ba viên đan dược, những đan dược này là căn cứ theo đan phương của công hội luyện dược sư luyện chế ra, bên ngoài tuyệt đối là không thể nào có. Các ngươi cần thông qua việc nhìn, ngửi, nếm để phân biệt thành phần của đan dược, người phân tích chính xác nhiều hơn sẽ thắng!" Chuẩn Đan Vương kia trực tiếp dẫn mọi người vào trận tỷ đấu thứ hai.
Đồng Văn Huy không thể không tập trung ý chí, tiến hành vòng tỷ đấu thứ hai.
Phân giải đan dược là một loại kỹ năng vô cùng cao minh, cần luyện dược sư phải cực kỳ quen thuộc đối với các loại nguyên dược liệu, nhưng mà tỷ lệ chính xác cũng rất khó bảo đảm.
Hơn nữa cho dù có hoàn toàn phân giải được thành phần của đan dược, nghĩ muốn luyện chế ra thì cũng là chuyện có khả năng không lớn, cho nên luyện dược sư mới yên tâm lấy đan dược ra để cho hai nhà phân giải.
Tiêu Như Yên thắng trận đầu, lòng tin tăng nhiều!
Đợt tỷ thí thứ hai này, từ ba loại đan dược nàng tổng cộng phân giải ra mười một loại linh dược, mà Đồng Văn Huy chỉ phân giải ra được chín loại.
Tiêu Như Yên lại thắng một trận!
Nhưng mà, mấu chốt nhất vẫn là vòng thứ ba — luyện đan!
Thân là một luyện dược sư, việc quan trọng nhất dĩ nhiên chính là luyện đan, cho nên việc luyện đan ở trên đại hội đấu đan chiếm tỉ trọng vô cùng lớn.
Ở trên đại hội đấu đan, mỗi người đều phải so đấu hết ba vòng, mới có thể quyết định ra thắng thua.
Mà tất cả mọi biến số, đều ở phương diện luyện đan trong vòng thứ ba này!
Cho dù hai vòng trước đều thất bại, chỉ cần trên phương diện luyện đan ở vòng thứ ba này đánh thắng đối thủ, vẫn có thể chiến thắng!
Cái gọi là đánh thắng chính là đan dược của một phương hoàn toàn vượt trên đối phương về mặt phẩm chất, hoặc là một phương thành công luyện chế ra đan dược, còn bên kia không luyện chế được.
Nếu như hai người luyện chế ra đan dược có phẩm chất khác biệt không lớn thì tất nhiên phải lấy kết quả thắng hai vòng trước để quyết định người chiến thắng.
Mà trong quá trình này, tác dụng của trọng tài rất quan trọng, cho nên Phong Hoàng mới chỉ định công hội luyện dược sư vốn trung lập đến chủ trì.
Đương nhiên, phẩm chất của đan dược thì tất cả mọi người đều có thể thấy. Chỉ ở dưới tình huống chênh lệch cực kỳ nhỏ mới thể hiện ra tác dụng của trọng tài.
"Đan dược mà hai người các ngươi cần phải luyện chế là… đan dược cấp ba thượng phẩm Ngọc Tủy Băng Thanh Đan." Chuẩn Đan Vương kia nói.
Trong các đan phương cấp ba, có một số đan phương là công khai, cũng được công nhận là đan dược khó luyện chế, Ngọc Tủy Băng Thanh Đan này chính là một loại trong số đó.
Thấy đan phương kia, biểu tình trên mặt Tiêu Như Yên lập tức thay đổi một lần.
Luyện chế Ngọc Tủy Băng Thanh Đan này thật sự là vô cùng khó khăn, Tiêu Như Yên vừa đúng là không giỏi luyện chế loại đan dược này, tối đa chỉ nắm chắc ba phần có thể luyện chế được.
Mà bên kia, trên mặt Đồng Văn Huy lại hiện ra vẻ vui mừng. Rất hiển nhiên, đan dược này vừa hay hợp với khẩu vị của hắn!
Tiêu Như Phong cau mày nói: "Làm sao lại ra đề tài này? Ngọc Tủy Băng Thanh Đan vừa đúng không phải là đan dược mà Như Yên am hiểu, trận chiến này… không ổn rồi!"
Vẻ mặt của Tiêu Trường Phong cũng vô cùng ngưng trọng nói: "Ngọc Tủy Băng Thanh Đan yêu cầu về khống chế hỏa hầu rất cao, ở trên phương diện khống hỏa Như Yên lại có chỗ yếu, thật sự là có chút phiền phức rồi."
Tiêu Như Yên đi tới trước dược đỉnh, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Diệp Viễn, phát hiện ra Diệp Viễn đang nhìn nàng cười.
Bỗng nhiên, ngón tay Diệp Viễn khẽ nhúc nhích, bấm ra một đạo ấn quyết.
Tiêu Như Yên thấy vậy không khỏi sững sờ, thầm nghĩ: "Đây không phải là ấn quyết ở thời điểm mình luyện chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, hắn đánh ra hay sao? Đây là hắn có ý gì?"
Tiêu Như Yên bỗng nhiên hồi tưởng lại cảm giác lúc luyện chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan ngày đó, mặc dù khi đó cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng mà loại cảm giác đó lại vô cùng vi diệu.
"Chẳng lẽ ý tứ của hắn là… để cho mình tìm tới cảm giác lúc luyện chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan ngày đó? Nhưng mà… sau đó mình đã thử lại nhiều lần, đều không có cách nào tìm được loại trạng thái kia!" Tiêu Như Yên thầm nghĩ.
Ổn định tâm trạng lại một chút, rốt cuộc Tiêu Như Yên cũng bắt đầu động thủ luyện chế Ngọc Tủy Băng Thanh Đan.
Phối dược, luyện chế dược phôi, đây đều không phải là việc khó đối với Tiêu Như Yên.
Ở trên những bước này, nàng còn làm xuất sắc hơn Đồng Văn Huy một chút!
Tiêu Như Yên lo lắng nhất chính là luyện chế, thật sự là nàng không có lòng tin quá lớn.
"Nhất định phải luyện chế ra Ngọc Tủy Băng Thanh Đan, cho dù chỉ là hạ phẩm! Với trình độ của Đồng Văn Huy, coi như là hắn am hiểu luyện chế loại đan dược này, sợ rằng tối đa cũng chỉ có thể luyện chế ra trung phẩm. Chỉ cần đan dược của mình không phải quá kém, thì mình thắng chắc!" Tiêu Như Yên cắn răng, thầm hạ quyết tâm thầm nói.
Một tay Tiêu Như Yên vung lên, dược phôi bay vào bên trong dược đỉnh.
Ngọn lửa dần dần dâng lên, Tiêu Như Yên bắt đầu luyện chế Ngọc Tủy Băng Thanh Đan!