Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 381: Đối thủ đáng sợ.

Chương 381: Đối thủ đáng sợ.
Khi Đồng Phương Thạc nhìn thấy hai viên đan dược trước mắt thì hắn im lặng hồi lâu không nói lên lời.
“Đồng gia chủ, Dương Tu ta có lời nào không phải sao?” Dương Tu âm dương quái khí mà hỏi lại.
Đồng Phương Thạc bối rối nói: “Là Đồng mỗ lòng dạ tiểu nhân, mong Dương trưởng lão bỏ quá cho.”
“Hừ!” Dương Tu hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm.
Bên này, người nhà họ Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Chiến thắng trong trận đấu thứ nhất này quả thật có chút kinh tâm động phách.
Nếu như không phải là Diệp Viễn xuất hiện đúng lúc, chỉ ra sai sót của bảy vị đại trưởng lão, chắc rằng lúc này Tiêu Như Yên đã bại trận rồi.
Vấn đề nằm ở chỗ Tiêu gia không được để thua hai trận đầu. Chỉ cần thua một trận, Tiêu gia cũng không cần tiếp tục tham gia thi đấu ở đại hội đấu đan này làm gì nữa.
“Như Yên, làm tốt lắm!”
“Như Yên, không hổ danh là nữ nhi của Tiêu gia ta!”
“...”
Trong chốc lát, người của Tiêu gia dành lời khen cho Tiêu Như Yên không ngớt.
Tiêu Như Yên vẫn rất điềm đạm, nàng cũng không có chút hảo cảm nào với những vị trưởng lão trong gia tộc.
“Cơ Thanh, cảm ơn ngươi!” Tiêu Như Yên tới trước mặt Diệp Viễn, trịnh trọng nói.
Diệp Viễn cười ha hả đáp: “Là bản thân Như Yên tiểu thư lợi hại, ta cũng có giúp được gì đâu. Được rồi, nghỉ ngơi đi đã, trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu rồi.”
Như Yên khẽ gật đầu rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Sắc mặt rất nhiều người của Tiêu gia trở nên vô cùng khó coi khi nhìn thấy thái độ dửng dưng vừa rồi của Tiêu Như Yên.
Hơn nữa, cảm giác không vui này còn chuyển sang cả phía Diệp Viễn.
Đúng lúc này, Dương Tu nói: “Được rồi, bây giờ bắt đầu trận thứ hai, Tiêu Như Phong của Tiêu gia đấu với Đồng Văn Thọ của Đồng gia.”
Tiêu Như Phong đứng dậy, thấy vậy Tiêu Trường Phong liền dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu thắng trận này Đồng Văn Xương sẽ không có cơ hội lên thi đấu nữa, như vậy thì chúng ta thắng chắc!”
Tiêu Như Phong gật đầu, rồi bước lên sân đấu.
Phía bên kia, Đồng Phương Thạc cũng dặn dò Đồng Văn Thọ cẩn thận: “Văn Thọ, cho tên Tiêu Như Phong đó một bài học, để mọi người thấy ngươi đã tiến bộ đến thế nào!”
“Tuân lệnh gia chủ!”
Nhìn bóng lưng Đồng Văn Thọ rời đi, Đồng Phương Thạc cười lạnh nói: “Tiêu Trường Phong, ngươi cho rằng ngươi bày binh bố trận như vậy thì có thể thắng ta được sao! Trước sức mạnh tuyệt đối, tiểu xảo của ngươi cũng chỉ là trò cười mà thôi!”

Sự phát triển ở trận đấu thứ hai này lại nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Tiêu Như Phong là thiên tài số một của Tiêu gia, cho dù trạng thái lúc này của hắn không phải là tốt nhất, nhưng thực lực và kinh nghiệm cũng sẽ phải hơn hẳn Đồng Văn Thọ mới đúng.
Thế nhưng trận đấu vừa bắt đầu, Đồng Văn Thọ lại bộc phát ra cường thế vô cùng, khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Vòng thứ nhất tổ hợp đan dược, Đồng Vĩnh Thọ phân biệt được mọi loại linh dược, trong vòng thi đấu này, hắn đưa ra nhiều hơn Tiêu Như Phong ba đáp án!
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
Người nhà Tiêu gia lập tức hoảng loạn một phen. Ngay cả Tiêu Trường Phong, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng.
Thực lực của Đồng Văn Thọ nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
“Hắc mã, đây quả đúng là một con hắc mã rồi!”
“Tiêu Trường Phong có tính toán thế nào, cũng không thể ngờ rằng, thực lực của Đồng Văn Thọ lại có thể mạnh tới mức này!”
“Cho dù Tiêu Như Phong không ở trạng thái tốt nhất, nhưng hắn vẫn giữ được kiến thức cơ bản. Vậy mà hắn lại bị thua áp đảo trong tay Đồng Văn Thọ!”
“Có kịch hay để xem rồi! Không biết tới vòng sau Tiêu Như Phong có thể xoay chuyển tình thế được hay không? Nếu như không thể xoay chuyển được tình thế thì coi như Tiêu gia xong đời rồi.”
Trong chốc lát, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp cả sảnh đường, quả thực biểu hiện của Đồng Văn Thọ khiến mọi người không ai có thể ngờ được.
Vốn dĩ trận đấu chỉ có một màu, nhưng lúc này lại phát sinh tình huống đặc biệt.
Tiêu Như Phong cũng không khỏi kinh ngạc, cảm giác thất bại chợt hằn sâu trong tâm trí hắn.
Hắn đã đấu không lại với thiên tài số một của Đồng gia là Đồng Văn Xương rồi, nếu như ngay cả người đứng thứ hai là Đồng Văn Thọ mà hắn cũng không thắng được, vậy cái tên thiên tài số một của Tiêu gia chẳng phải thành trò cười cho cả Vương Thành này sao?
Tiêu Như Phong cắn răng thầm nói: “Nhất định vòng sau phải thắng! Ta không thệ thua! Ta mà thua, Tiêu gia coi như chấm hết! Ta tuyệt đối không thể thua được!”
Quả nhiên, ở vòng thứ hai Tiêu Như Phong đã xoay chuyển tình thế.
Nhưng ưu thế ở vòng hai này của Tiêu Như Phong lại quá nhỏ, chỉ viết nhiều hơn Đồng Văn Thọ có một đáp án.
Kết quả này không những khiến mọi người không cảm nhận được quyết chí của hắn, ngược lại càng chứng minh cho thực lực của Đồng Văn Thọ!
“Vòng đấu cuối cùng rồi, có thể thấy kiến thức cơ bản của Đồng Văn Thọ rất chắc chắn, chỉ là không biết tới lúc luyện đan thì sẽ như thế nào.”
“Xem ra những năm nay Đồng Văn Thọ luôn bị hào quang của Đồng Văn Xương che lấp! Thiên tài thứ hai này của Đồng gia lại có thực lực mạnh như vậy, cho nên thắng liên tiếp Tiêu gia hai vòng cũng là điều đương nhiên.”
“Ta thấy thực lực luyện đan của Đồng Văn Thọ nhất định không yếu, chắc chắn không kém là bao so với Tiêu Như Phong khi ở trạng thái tốt nhất. Còn bây giờ, Tiêu Như Phong lại chưa bình phục hoàn toàn, trận đấu này vẫn chưa thể nói trước được.”
Nếu như nói ở vòng trước là do may mắn, thì ở vòng thứ hai đã không còn ai nghi ngờ thực lực của Đồng Văn Thọ nữa.
Luôn sống dưới cái bóng của Đồng Văn Xương, nhưng thực lực của hắn lại vô cùng cường đại!
“Ha ha ha, Tiêu gia đó còn tưởng sắp xếp như vậy thì có thể thắng được Đồng gia chúng ta sao, thật đúng là nực cười mà. Trước khi ta chưa đột phá, thực lực của Văn Thọ vẫn không kém ta là bao, nhưng bọn họ lại ngây thơ cho rằng, dựa vào một tên bệnh tật có thể thắng được Văn Thọ, thật quá ngây thơ rồi!” Đồng Văn Xương cười lớn nói.
“Ha ha, Văn Thọ ca chỉ ít thể hiện ra ngoài mà thôi, lần này cuối cùng cũng đã để người trong Vương Thành thấy rõ thực lực của huynh ấy!” Đồng Văn Huy không nghĩ tới cảm giác thất bại vừa rồi nữa, mà vui vẻ nói chuyện với Đồng Văn Xương.
“Ha ha, ta cũng không ngờ rằng, Tiêu Trường Phong lại để tên tiểu tử kia đấu với ta, thật khiến cho ta mất hứng!” Đồng Văn Xương nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hắn vẫn chưa thể quên được cảm giác bị sỉ nhục khi ở trước cửa lớn, lần này hắn định đập vỡ hoàn toàn sự tự tin trước đó của Diệp Viễn.
Những ngón tay của hắn siết chặt lại trong lúc nói ra những lời này, còn nét mặt Đỗ Thành vẫn ngây ra đang đứng rót trà cho hắn.
Đồng Văn Xương nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, rồi lại chỉ vào đầu gối của mình: “Tên rác rưởi của Vô Biên giới, mau tới xoa bóp giãn gân cốt cho ta.”
Thần trí của Đỗ Thành đã bị khống chế, nên chỉ có thể nghe theo sự sai bảo của Đồng Văn Xương, quỳ xuống bóp chân cho hắn.
“Hừ… tên đầu heo nhà ngươi mạnh tay thế làm gì? Muốn chết hả?”
Nói rồi, Đồng Văn Xương đạp ngay giữa lồng ngực Đỗ Thành một cái, khiến hắn ngã bắn về phía sau.
Cái đạp này khiến Đỗ Thành phun ra một ngụm máu lớn, nhưng ngay sau đó hắn lập tức đứng dậy, chạy lại bên cạnh Đồng Văn Xương, tiếp tục đấm bóp cho hắn.
Đồng Văn Xương bày ra bộ mặt hết sức hưởng thụ nói: “Như này mới đúng, ha ha.”
“Này! Diệp Viễn, ngươi làm sao thế?” Từ khi Tiêu Như Yên trở về vị trí, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn Diệp Viễn.
Lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được khí tức của Diệp Viễn không còn được bình tĩnh như trước, nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Sắc mặt Diệp Viễn vẫn tỏ ra bình thường, quay đầu nhìn Tiêu Như Yên cười nói: “Không sao, chỉ là nghĩ tới trận đấu cuối cùng sắp diễn ra nên có đôi chút lo lắng mà thôi.”
Đồng Văn Xương không hề biết rằng, hắn đã chọc phải đối thủ đáng sợ như thế nào…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất