Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 382: Ai mới là người cười cuối cùng?

Chương 382: Ai mới là người cười cuối cùng?
Vòng thứ ba trong trận đấu giữa Tiêu Như Phong và Đồng Văn Thọ đã bắt đầu, mọi người ai nấy đều không rời mắt khỏi trận đấu này.
Đương nhiên cũng chẳng ai chú ý tới phía góc kia, Diệp Viễn đang cố kìm nén lửa giận tới cực điểm.
Hai người bắt đầu luyện đan, thực lực của Đồng Văn Thọ lại lần nữa khiến mọi người được mở mang tầm mắt!
Hắn không có một động tác dư thừa nào, dường như liền một hơi có thể hoàn thành việc luyện chế đan dược!
Ngược lại từ cách điều chế của Tiêu Như Phong có thể nhận ra đúng là hắn không ở trạng thái tốt nhất. Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn hoàn thành xuất sắc việc luyện đan.
Khi hai viên đan dược được dâng tới trước mặt Dương Tu, mọi người lại một lần nữa nín thở.
Đây là kết quả quan trọng trong việc quyết định thắng bại giữa hai nhà Tiêu, Đồng!
Sau khi cả bảy vị đại trưởng lão Đan Vương cùng kiểm nghiệm một hồi, vẫn là Dương Tu lên tiếng: “Đan dược mà Tiêu Như Phong điều chế ra là trung phẩm, còn Đồng Văn Thọ điều chế ra là… thượng phẩm! Trận đấu này, Đồng gia thắng!”
Trong đầu Tiêu Như Phong như phát ra tiếng nổ lớn khi nghe thấy kết quả này.
Cứ như vậy mà thua sao?
Tiêu gia…
“Phụt!” Tiêu Như Phong quá kích động, khiến vết thương cũ tái phát mà phun ra một ngụm máu lớn.
“Ca ca!”
“Như Phong!”
Tiêu Trường Phong và Tiêu Như Yên chạy tới đỡ lấy Tiêu Như Phong, chỉ trông thấy săc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, cả người không còn chút sức lực.
“Cha… Như Yên… xin… xin lỗi… đều… đều là con… không tốt!” Tiêu Như Phong tự trách nói.
“Con đừng nói nữa, ta sẽ sai người đưa con về nghỉ ngơi cho khỏe đã!” Tiêu Trường Phong nói.
“Ca, huynh đừng nói như vậy, huynh cũng đã cố hết sức rồi!” Nước mắt Tiêu Như Yên không ngừng chảy xuống.
Tiêu Như Phong lại càng ra sức lắc đầu nói: “Không… con không về, con… con muốn xem… tới cuối cùng!”
“Nhưng… nhưng…” tình cảm giữa hai huynh muội bọn họ vô cùng sâu đậm, bộ dạng lúc này của Tiêu Như Phong khiến Tiêu Như Yên vô cùng đau lòng.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa tới trước mặt nàng, trong lòng bàn tay đã để sẵn một viên đan dược.
Tiêu Như Yên quay người lại nhìn, không ai khác chính là Diệp Viễn.
“Đưa cho Tiêu huynh ăn vào.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
Tiêu Như Yên cúi đầu nhìn, bất giác kinh ngạc: “Hạo Linh Bồi Nguyên Đan thượng phẩm! Cơ Thanh, ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
“Khách khanh của Tiêu gia không phải có quyền này sao, ta đã đi lấy một vài dược liệu, dành chút thời gian rảnh trong hai ngày vừa rồi để luyện ra. Mau cho huynh ấy nuốt vào đi, nếu còn tiếp tục như vậy, huynh ấy sẽ chết đấy.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
“Được, được rồi.” Tiêu Như Yên vội vàng đưa đan dược cho Tiêu Như Phong nuốt xuống.
Tiêu Trường Phong cũng vô cùng kinh ngạc, Hạo Linh Bồi Nguyên Đan là đan phương gia truyền của Tiêu gia, hơn nữa đơn thuốc đó cũng không phải là đơn thuốc hoàn chỉnh, tại sao Diệp Viễn lại biết được chứ?
Hơn nữa tên tiểu tử này lại còn có thể luyện chế ra được Hạo Linh Bồi Nguyên Đan thượng phẩm, điều này…
Khi Tiêu gia chiêu mộ Diệp Viễn, hắn đã có thể luyện chế ra được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan, nhưng độ khó của Hạo Linh Bồi Nguyên Đan lại lớn hơn nhiều so với Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan.
Với thực lực của Tiêu Như Yên, cũng mới chỉ có thể luyện chế ra được đan dược hạ phẩm, nhưng Diệp Viễn lại có thể luyện chế ra được đan dược thượng phẩm?
Có lẽ… Tiêu gia vẫn chưa tới bước đường cùng!
Tiêu Trường Phong sắp xếp ổn thỏa cho nhi tử xong thì đi tới trước mặt Diệp Viễn nhỏ giọng: “Cơ tiểu huynh đệ…”
Diệp Viễn lại ngắt ngang lời hắn rồi nói: “Không cần phải nói gì thêm, trận này, ta sẽ đánh cho Đồng Văn Xương sau này không còn tự tin mà luyện đan được nữa!”
Diệp Viễn rất bình tĩnh khi nói ra những lời này, nhưng lại khiến người nghe không biết nên đáp lại ra sao, song Tiêu Trường Phong lại cảm nhận được một luồng hàn khí đang bốc lên.
Hắn cảm nhận được không phải Diệp Viễn đang nói đùa.
Có điều… Diệp Viễn hắn chỉ là một đại Đan sư trung cấp, lại có thể khiến một chuẩn Đan Vương như Đồng Văn Xương sau này không còn tự tin mà luyện đan được sao?
Nghe thật nực cười!
Nhưng dù sao nhìn thấy tia hy vọng cuồi cùng này, Tiêu Trường Phong vẫn cảm thấy tốt hơn so với tuyệt vọng!
Có thể điều chế ra được Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, nói không chừng Cơ Thanh này còn mạnh hơn cả Đồng Văn Xương.
Bên phía Tiêu gia lúc này ai nấy đều mặt mày ủ rũ.
Không ai trong số bọn họ có niềm tin với Diệp Viễn, một đại Đan sư trung cấp đấu với một chuẩn Đan Vương, không phải là trò cười sao?
Ngược lại bên phía Đồng gia lại đang vô cùng mừng rỡ.
“Ha ha ha, Văn Thọ, làm tốt lắm!” Đồng Văn Xương ôm chầm lấy Đồng Văn Thọ, vui sướng nói.
“Ha ha… May mắn thôi, nếu không phải Tiêu Như Phong thất bại khi trùng kích lên Hóa Hải, thì chưa chắc đệ đã có cơ hội.”
“Văn Thọ à, ngươi không cần phải khiêm tốn như vậy! Ta còn không biết trình độ của Tiêu Như Phong hay sao, cho dù hắn có ở trạng thái tốt nhất, cũng chưa chắc đã thắng nổi ngươi. Cho dù có mạnh hơn ngươi, nhưng cũng chẳng được mấy phần.”
Đồng Văn Thọ gật đầu đáp: “Tiếp theo đành nhờ hết cả vào Văn Xương huynh rồi!”
Đồng Văn Xương vừa nghe thì vui mừng nói: “Ha ha, giờ ta rất muốn lên sàn đấu ngay! Tên tiểu tử đó sớm đã khiến ta không vừa mắt rồi, lần này ta sẽ cho hắn biết, thế nào là luyện đan!”
Đồng Văn Thọ cười nói: “Nghe nói tên tiểu tử đó chỉ là một đại Đan sư trung cấp, với thực lực của huynh, hoàn toàn có thể nghiền ép hắn! Nhưng Văn Xương huynh cẩn thận vẫn hơn, Tiêu gia cũng không phải là đồ ngốc, nếu đã cử hắn tới, nhất định là có chỗ hơn người.”
Đồng Văn Xương lại tỏ ra không quan tâm nói: “Có điểm nào hơn người chứ? Ta sớm đã nghe ngóng rồi, tên tiểu tử này cũng chỉ có thể luyện ra được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan mà thôi. Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ có thể luyện ra được đan dược cấp ba, sợ gì chứ. Nếu như cảnh giới của hắn không bằng ta thì việc gì ta phải lo lắng đây, chẳng qua cũng chỉ là một đại Đan sư trung cấp, quá yếu!”
Đồng Văn Thọ cười cười, cũng không phản bác gì. Hắn biết lời Đồng Văn Xương nói là thật. Với trình độ thiên tài của Đồng Văn Xương, hắn không thể nào thua dưới tay một tên đại Đan sư trung cấp trẻ người non dạ được.
Thiên tư của Đồng Văn Thọ không kém, thậm chí còn có thể nói là rất lợi hại.
Nhưng trong Đồng gia, hắn lại luôn tỏ ra trầm ổn hơn Đồng Văn Xương, có thể thấy hai người bọn họ hoàn toàn khác biệt.
Nếu ngay cả một tiểu tử đại Đan sư mà Đồng Văn Xương cũng không xử lý được, thật sự sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đúng lúc này, Đồng Phương Thạc cũng đi tới chỗ Đồng Văn Xương, nói: “Văn Xương, xử lý gọn tên tiểu tử đó, khiến Tiêu gia phải cút khỏi Vương Thành này! Chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng chỉ để đợi tới ngày hôm nay thôi!”
Đồng Văn Xương cười nói: “Cha yên tâm, con đi rồi sẽ về ngay!”
Nói rồi, một chân hắn đá văng Đỗ Thành sang một bên, rồi bước thẳng tới đài thi đấu.
Nhưng Diệp Viễn cũng đã trông thấy cảnh này!
Lúc này hắn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ cơn thịnh nộ trong hắn càng lớn!
Đồng Văn Xương đi tới trước mặt Diệp Viễn, đắc ý cười nói: “Tiểu tử, vừa rồi ở ngoài kia chắc ngươi có nằm mơ cũng không ngờ rằng đối thủ của ngươi lại là ta phải không? Ha ha, ta sẽ giữ cho ngươi chút thể diện!”
Diệp Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói: “Hy vọng lát nữa ngươi vẫn còn cười được.”
“Tại sao chứ? Ha ha ha… thật đúng là nực cười mà! Nếu như ngươi đã muốn chọc ta cười, vậy chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi đó! Nhưng ta cũng muốn xem xem, lát nữa là ngươi hay là ta ai mới là người cười cuối cùng!” Đồng Văn Xương tỏ ra vô cùng đắc ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất