Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 385: Ta lại xong rồi.

Chương 385: Ta lại xong rồi.
Ba viên đan dược lần lượt được đặt trước mặt Diệp Viễn và Đồng Văn Xương.
Vị chuẩn Đan Vương kia vừa định tuyên bố bắt đầu thì bị Đồng Văn Xương ngăn lại.
“Đợi chút!”
Vị trọng tài chuẩn Đan Vương kia cau mày nói: “Có chuyện gì?”
Đồng Văn Xương nhìn về phía Dương Tu chắp tay nói: “Dương trưởng lão, ta thỉnh cầu được phân tích mười viên đan dược! Hơn nữa, trong đó phải gồm có ba viên đan dược chuẩn cấp bốn!”
Dương Tu nghe vậy, ánh mắt khẽ híp lại, nhưng rồi vẫn chấp nhận ý kiến của Đồng Văn Xương.
Không nghi ngờ gì nữa, thỉnh cầu này của Đồng Văn Xương là muốn tăng thêm độ khó cho vòng thi phân tích đan dược.
Đối với đại Đan sư mà nói, bọn họ cũng chỉ quen thuộc với đan dược cấp ba.
Trước khi đột phá để trở thành chuẩn Đan Vương, thì cho dù bọn họ có nghiên cứu đan dược cấp bốn cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi nó hoàn toàn là tham vọng viển vông.
Còn bản thân Đồng Văn Xương cũng chỉ vừa đột phá lên chuẩn Đan Vương không lâu, nên cũng chưa thể hiểu hết về đan dược cấp bốn.
Yêu cầu này đưa ra, nhằm làm tăng độ khó cho cả hai bên.
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Dương Tu mới chậm rãi nói: “Ta không có ý kiến gì, nhưng yêu cầu này của ngươi phải có được sự chấp thuận của phía Tiêu gia nữa, dù sao đây cũng là trận đấu giữa hai gia tộc các ngươi.”
“Ta không đồng ý! Truyền thống của đại hội đấu đan từ trước tới giờ vẫn chỉ giới hạn thi trong đan dược cấp ba. Đồng Văn Xương là lớp tiểu bối, có quyền gì mà được thay đổi quy tắc?” Tiêu Trường Phong lập tức lên tiếng từ chối.
Đồng Văn Xương cười lạnh nói: "Hừ! Tiêu gia đúng là một đám nhát gan! Ngay cả đấu một trận quang minh chính đại cũng không dám, lại chỉ biết giở trò khôn vặt! Nếu như tên tiểu tử này đã có thể viết ra được nhiều đáp án đúng như vậy, thì trận phân tích đan dược này cũng làm sao có thể làm khó hắn được? Tại sao các người không hỏi ý kiến của hắn?”
Nói rồi, Đồng Văn Xương lại dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Diệp Viễn: “Tiểu tử, ngươi không nhát gán giống Tiêu gia đó chứ?”
Diệp Viễn như cười lại như không nhìn Đồng Văn Xương hỏi vặn lại: “Ngươi thật sự muốn đấu như vậy sao?”
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười này của Diệp Viễn, Đồng Văn Xương chợt cảm thấy bất an.
Nhưng lời đã nói ra, đương nhiên hắn không thể rút lại.
Hơn nữa cho dù tên tiểu tử này có lợi hại tới mức nào, cũng không thể phân tích được đan dược chuẩn cấp bốn đi?
“Đương nhiên, Đồng Văn Xương ta trước nay chưa từng nuốt lời! Ngươi chỉ cần nói ngươi có dám hay không thôi!”
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta cùng chơi một trận lớn hơn đi, cả mười viên đan dược đều được đổi hết thành đan dược chuẩn cấp bốn, thế nào?”
Diệp Viễn vẫn tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, lời nói nhẹ như không, dường như hắn coi đan dược chuẩn cấp chẳng khác nào mấy viên kẹo vậy.
Đồng Văn Xương đen mặt, có chút không dám nhìn thẳng về phía Diệp Viễn.
“Tên tiểu tử này, không phải là cố ý xem thường ta đấy chứ? Mười viên đan dược chuẩn cấp bốn...”
Lời này của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Một đại Đan sư trung cấp, lại dám phân tích đan dược cấp bốn, không những thế lại còn phân tích cả mười viên!
Tuy biểu hiện trước đó của Diệp Viễn vô cùng yêu nghiệt, nhưng mọi người đều cho rằng hắn chỉ nghịch thiên tới mức có thể biết được hết đan dược cấp ba mà thôi. Chứ không ai nghĩ rằng tới cả đan dược cấp bốn hắn cũng...
Phải biết rằng, Diệp Viễn mới mười sáu tuổi!
Không trải qua thiên truy bách luyện, luyện tập trăm ngàn lần thì làm sao có thể biết được cả đan dược cấp bốn chứ?
Đồng Văn Xương nghiến răng, hằn học nói: “Mười viên thì mười viên, ta đường đường là chuẩn Đan Vương, lại phải sợ một tên đại Đan sư trung cấp nhà ngươi sao?”
Dương Tu khẽ để lộ ý hứng phấn, hắn cũng muốn xem xem, giới hạn của tên tiểu tử Cơ Thanh này là ở đâu!
“Được, nếu như cả hai bên đã đồng ý, vậy cả hai sẽ thi phân tích đan dược cấp bốn!” Dương Tu nói.

Khi mười viên đan dược cấp bốn được bày ra trước mặt Đồng Văn Xương, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Trong phân tích đan được, rất dễ để biết đâu là dược liệu chính, nhưng lại rất khó để phân biệt được những thành phần phụ trong đó.
Hắn bất giác liếc nhìn Diệp Viễn, vừa liếc sang lập tức lặng người đi.
Diệp Viễn lại nhắm mắt dưỡng thần lần nữa!
Đồng Văn Xương như muốn sụp đổ, rốt cuộc tên tiểu tử này lấy tự tin ở đâu ra vậy?
Đây là đan dược cấp bốn đấy!
Lẽ nào nói, với những đan dược cấp bốn này hắn cũng định trả lời trong chớp mắt hay sao?
“Tên tiểu tử này tỏ ra huyền bí như vậy chắc chắn là muốn đánh đòn tâm lý với mình! Không cần nhìn hắn, ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được!” Đồng Văn Xương ép bản thân nhìn đi chỗ khác không để ý tới Diệp Viễn nữa.
Khi hắn vừa bắt đầu bắt tay vào phân giải viên đan dược đầu tiên, hắn còn chưa kịp tìm ra nguyên liệu chính, thì đã nghe thấy tiếng của Diệp Viễn vang lên.
“Ta lại xong rồi.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Lần này hắn đưa ra đáp án còn nhanh hơn cả lần trước.
Đồng Văn Xương há hốc miệng, cảm thấy cổ họng mình khô rát.
Nhìn thấy Diệp Viễn giao nộp ngọc giản cho vị trọng tài chuẩn Đan Vương kia, Đồng Văn Xương sụp đổ hoàn toàn.
Thế nhưng, hắn bắt buộc phải nhẫn nại phân tích hết mười viên đan dược này!
“Ngộ nhỡ Cơ Thanh cố ý khiến mình bị phân tâm thì sao? Đúng rồi, nhất định là như vậy!”
Đồng Văn Xương thầm tự nhủ, tự chỉnh đốn lại tinh thần của bản thân.
Bên ngoài, sự ngạc nhiên hiển hiện rõ trên nét mặt của tất cả mọi người, lúc này đã không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được sự kinh ngạc của bọn hắn.
Những đan dược này đều là đan dược cấp bốn, hơn nữa đều là những đan dược của riêng từng vị luyện dược sư, chứ không phải là những thứ đan dược được bày bán tràn lan ngoài đường.
Diệp Viễn còn chưa nhìn sao đã có thể phân tích được tất cả đan dược chứ?
“Này, ngươi nói xem đáp án lần này của Diệp Viễn có phải lại đúng hết không?”
“Cái này... cũng có thể lắm. Nhanh như vậy đã có thể phân tích được mười viên đan dược cấp bốn? Đừng nói chuẩn Đan Vương, ngay cả Đan Vương cũng chưa chắc đã làm được! Trừ phi...”
“Trừ phi biết trước đan phương! Nhưng... mười viên đan dược này đều là đan phương riêng của từng luyện dược sư!”
“Trận đấu ngày hôm nay, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.”

Lại phải chờ đợi rất lâu sau Đồng Văn Xương mới có thể phân tích xong hết chỗ đan dược đó.
Lúc này, trên trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Chưa nói tới giải tỏa được áp lực tâm lý, nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể phân tích được mười viên đan dược cấp bốn, đối với hắn mà nói đã là một thử thách vô cùng lớn.
Khi vị trọng tài chuẩn Đan Vương kia trình ngọc giản của hai người bọn hắn lên trước mặt Dương Tu thì hắn lập tức cầm lấy hai viên ngọc giản đó.
Lần này, Dương Tu không xem ngọc giản của Đồng Văn Xương trước nữa, mà lập tức xem kỹ ngọc giản của Diệp Viễn.
Sau một hồi, Dương Tu không giấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt!
“Dương trưởng lão, không phải là đáp án của Cơ Thanh...”
Dương Tu cười khổ: “Các ngươi tự mình xem đi.”
Nói rồi, Dương Tu đưa ngọc giản của Diệp Viễn cho vị trưởng lão Đan Vương đó.
Sau khi vị trưởng lão Đan Vương kia xem xong, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể chứ?”
Đợi sau khi cả bảy vị trường lão xem xong, bọn họ đều nghệt mặt ra.
Tất cả mọi người đều biết, không cần phải xem ngọc giản của Đồng Văn Xương nữa.
Thế nhưng thân là người phụ trách, sau một hồi chấn động thì cả bảy vị trưởng lão vẫn phải cầm ngọc giản của Đồng Văn Xương lên xem một lượt.
Có điều, vốn dĩ bọn hắn cũng không có lòng tin với đáp án của Đồng Văn Xương.
Bởi sau khi xem ngọc giản của Diệp Viễn, bọn họ đã không còn chút hứng thú nào nữa rồi.
“Trong vòng thi thứ hai phân tích đan dược, Cơ Thanh đã phân tích đúng hết thành phần của mười viên đan dược! Vòng này, Cơ Thanh của Tiêu gia toàn thắng!” Dương Tu tuyên bố kết quả cuối cùng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất