Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 390: Sức mạnh vị trí!

Chương 390: Sức mạnh vị trí!
Diệp Viễn bừng tỉnh, thì ra vốn dĩ luyện dược thuật ở Cuồng Phong giới cũng không được coi trọng.
Phần lớn võ giả ở Cuồng Phong giới dựa vào thiên phú và nỗ lực tu luyện của mình, sự lệ thuộc vào đan dược không lớn như là ở Vô Biên giới.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cách nói tương đối.
Những đại thế gia và thế lực dưới quyền Phong Hoàng, tất nhiên sẽ hưởng thụ nhiều tài nguyên hơn, tu luyện cũng sẽ nhanh hơn.
Nhưng mà đối với bọn hắn mà nói, đan dược cũng chỉ là dệt hoa trên gấm chứ không phải là thực sự cần thiết.
Thật ra theo Diệp Viễn thấy, mặc dù tài nguyên ở Cuồng Phong giới thiếu thốn, nhưng nơi đây cũng đã cho bọn hắn tài nguyên quý báu nhất.
Có thể nói Võ giả ở Cuồng Phong giới có lực tương tác tự nhiên với Phong ý cảnh, ở trên đạo này tu luyện cũng nhanh hơn.
Nếu như Diệp Viễn đoán không lầm, chắc chắn võ giả lĩnh ngộ được chân ý ở Cuồng Phong giới không phải là số ít.
Diệp Viễn vừa vào thành, tiếp xúc đầu tiên chính là thế lực luyện dược giới, đối với thế lực khác cũng không có nhận biết trực quan.
Bây giờ nhìn lại thì thấy đúng là hai nhà Tiêu, Đồng cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
"Thì ra là vậy, nếu như cô nương không đồng ý gả thì tìm người đánh bại hai tên kia không phải là xong rồi sao?" Diệp Viễn nói.
Tiêu Như Yên cười khổ: "Tiêu gia đi đâu để tìm được một nhân vật như thế? Hoàng Văn Thu của Hoàng gia và Tiết Tại Hà của Tiết gia là đệ nhị cao thủ trong thế hệ thanh niên ở Vương Thành, thực lực ngang nhau, muốn tìm một người mạnh hơn bọn họ, còn phải phù hợp yêu cầu về tuổi tác, lại dễ dàng như thế sao?"
"Ồ? Đệ nhị cao thủ? Vậy đệ nhất cao thủ là ai?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
"Đệ nhất cao thủ cũng là hai người, chính là thất hoàng tử điện hạ và Thượng Quan Lăng Vân của Thượng Quan gia!" Lúc nói đến hai người này, mặt Tiêu Như Yên cũng lộ vẻ ngưng trọng.
"Ồ… ghê gớm như vậy sao, vậy thì có chút khó khăn rồi. Nếu không ta giúp cô nương đuổi bọn hắn đi, sau đó cô nương đồng ý với ta một chuyện, như thế nào?" Diệp Viễn cười hì hì nói.
Hai mắt Tiêu Như Yên tỏa sáng, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống: "Ta biết đan đạo của ngươi cực kỳ lợi hại, nhưng mà ở trên võ lực, ngươi không có khả năng thắng được hai người kia. Huống chi, nếu như ngươi cần ta làm chuyện gì, phụ thân ta cũng vừa mới nói, ngươi cứ mở miệng là được."
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Thật sao? Muốn cô nương cũng được sao?"
Tiêu Như Yên đã triệt để chết lặng, bật thốt lên: "Đương nhiên có thể, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đi được."
Lời nói này lại dọa cho Diệp Viễn giật mình, cười ha hả nói: "Chỉ đùa một chút mà thôi, ta cũng không muốn bị hai thế gia nhất đẳng Hoàng, Tiết truy sát."
Thật ra Diệp Viễn rất muốn mở miệng hỏi Tiêu Như Yên một câu, nhưng mà hắn còn không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Như Yên, lại đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Chuyện nô lệ của Vô Biên giới quá nhạy cảm, chỉ cần hắn mở miệng ra là sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Tiêu Như Yên cực kỳ thông minh, không thể nào một chút ý nghĩ cũng không có.
Dù cho lần này chính mình đã giúp Tiêu gia một đại ân, nhưng nếu liên quan đến việc đại chiến hai giới, tới cuối cùng Tiêu Như Yên sẽ đứng ở bên nào thì cũng thật sự là khó mà nói được.
Còn như Tiêu Trường Phong, Diệp Viễn lại càng không thể trông cậy vào, chắc chắn lão hồ ly kia sẽ lập tức bắt lấy chính mình đưa đến trước mặt Phong Hoàng giành công.
Lúc này, một thanh niên thản nhiên đi vào trong đại sảnh, trực tiếp chạy tới chỗ Diệp Viễn.
"Cơ sư đệ, ta là đại đệ tử Thi Hạo Nhiên của sư tôn, lão nhân gia để đệ xử lý xong chuyện bên này, đi cùng ta tới gặp người." Thanh niên kia nói với Diệp Viễn.
Thi Hạo Nhiên này, rõ ràng là một vị cường giả Đan Vương!
Người này nhìn qua thì trẻ tuổi, nhưng sợ là tuổi tác cũng đã không nhỏ.
Quá trình già yếu của võ giả, sẽ theo thực lực không ngừng tăng lên mà dần dần trở nên chậm lại.
Thi Hạo Nhiên này nhiều nhất chỉ tầm trăm tuổi, nhưng cũng đã bước vào Hồn Hải, tiến giai Đan Vương, dưới hạ giới cũng tuyệt đối là nhân vật có tư chất thiên tài!
Hơn nữa Diệp Viễn có thể cảm nhận được, ánh mắt của Thi Hạo Nhiên nội liễm, rất có phong độ của một đại tướng, so với loại hàng Đan Vương dởm như Đồng Văn Xương kia là hoàn toàn khác nhau.
Danh tiếng chuẩn Đan Vương của Đồng Văn Xương nghe có vẻ dọa người chứ thật ra căn cơ phù phiếm, hoàn toàn là vì cướp thời gian mới cưỡng ép đột phá đến Hóa Hải Cảnh.
Đối với luyện dược sư, kiêng kỵ nhất chính là một điểm này.
Căn cơ chưa vững, càng về sau đột phá sẽ càng khó!
Đừng nhìn Đồng Văn Xương đột phá chuẩn Đan Vương từ rất sớm, nếu như hắn muốn đột phá đến cảnh giới Đan Vương, không có một trăm, hai trăm năm tích lũy, căn bản là sẽ không đạt tới.
Mà Thi Hạo Nhiên này lại có hồn lực tinh thuần, hiển nhiên là đã trải qua trăm ngàn rèn luyện. Chỉ có trải qua vô số lần luyện đan, mới có thể đem hồn lực ngưng luyện đến mức này.
Một điểm này, người khác không nhìn ra, Diệp Viễn lại không rõ ràng là có chuyện gì sao.
Nhưng để cho Diệp Viễn bất ngờ là, vì sao Tinh Uyên lại phái đại đệ tử tới đây đón hắn?
Coi như là thu một tên đệ tử mới, chuyện này không khỏi cũng quá trịnh trọng đi?
Ở chỗ Tinh Uyên, chẳng qua hắn chỉ là một người mới, để đại đệ tử tới đón hắn, chuyện này cần phải có mặt mũi lớn cỡ nào đây!
"Bái kiến Thi Đan Vương!" Tiêu Như Yên thi lễ một cái với Thi Hạo Nhiên, nói với Diệp Viễn: "Như Yên không dám làm chậm trễ chuyện của Tinh Uyên đại nhân, vậy Như Yên xin cáo từ. Chuyện hôm nay, Như Yên thay Tiêu gia tạ ơn Cơ công tử!"
Diệp Viễn cười nói: "Như Yên cô nương không cần để ý, đi thong thả."
Nhìn theo bóng lưng dịu dàng của Tiêu Như Yên, Thi Hạo Nhiên cười nói: "Như Yên cô nương và Thượng Quan Lăng Tuyết của Thượng Quan gia cùng được xưng là Vương Thành song tuyệt, đến nay không ai có thể lấy được trái tim của các nàng, không ngờ Cơ sư đệ mới vào Tiêu gia được mấy ngày, Như Yên cô nương đã tình trong như đã rồi, quả thật là lợi hại!"
Diệp Viễn sững sờ, vốn tưởng rằng Thi Hạo Nhiên này là hạng người nói năng thận trọng, không ngờ tới vừa thấy mặt đã đùa giỡn loại chuyện này.
"Ha ha, đại sư huynh suy nghĩ nhiều rồi. Như Yên cô nương đối với đệ chỉ là mang lòng cảm kích mà thôi, nàng là người kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ để ý một tên dế nhũi như đệ chứ?" Diệp Viễn tự giễu nói.
Thi Hạo Nhiên lại không đồng ý, cười cười: "Ta là người từng trải, không nhìn lầm đâu! Đệ nói không sai, Như Yên cô nương đúng là người cao ngạo, nhưng đó là bởi vì nàng chưa đụng phải một nam nhân xứng đáng để cho nàng cảm mến. Mà biểu hiện hôm nay của Cơ sư đệ, đã hoàn toàn chinh phục sự cao ngạo của nàng! Hơn nữa… Cơ sư đệ đã bái vào làm môn hạ của sư tôn, sao có thể tự xưng là dế nhũi? Chỉ cần sư đệ đồng ý, để sư tôn ra mặt nói chuyện cho đệ, hai nhà Hoàng, Tiết lại dám nói một chữ "Không" sao?"
Diệp Viễn nghe xong, thầm nghĩ hỏng rồi!
Thi Hạo Nhiên này thoạt nhìn không giống như là đang nói đùa, chẳng lẽ Tiêu Như Yên lại thật sự vừa ý mình?
Nhưng hắn và Tiêu Như Yên là người ở hai giới, sau này tất nhiên sẽ trở thành đối thủ, đến lúc đó phải nhìn nhau thế nào?
Khục khục, suy nghĩ nhiều.
Bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ tới chuyện này. Cứu các sư huynh đệ ra mới là đại sự đứng hàng đầu!
Diệp Viễn cười ha hả nói: "Đại sư huynh đừng mang tiểu đệ ra nói đùa, đệ đây không phải là vẫn còn nhỏ sao, còn chưa cân nhắc tới chuyện này, cũng không nhọc đến sư tôn đại giá."
Thi Hạo Nhiên cười to nói: "Sư đệ thật là người lạ đời! Ở trong Vương Thành này, người đàn ông nào không muốn ôm hai mỹ nhân kia vào ngực. Sư đệ hết lần này tới lần khác vừa có thực lực vừa có cơ hội, lại ra sức khước từ. Cũng được, chỉ cần Như Yên cô nương còn chưa lập gia đình thì đệ còn có rất nhiều cơ hội. Cho dù tỷ võ cầu hôn có định ra nơi nàng thuộc về, chỉ cần nàng còn là thân hoàn bích thì đệ vẫn có thể cưới nàng! Đây… chính là sức mạnh của môn hạ của Tinh Uyên hoàng giả!"
Ánh mắt của Diệp Viễn chớp động, Thi Hạo Nhiên này… thật đúng là hợp tính với mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất