Chương 393: Tiểu tử kia!
Diệp Viễn có tài cao ngất trời như vậy, cho dù ai gặp được cũng sẽ động lòng yêu tài.
Nhưng nếu một thiên tài như thế lại là địch nhân, vậy thì quá đáng sợ!
Không nghi ngờ chút nào, mấy chiêu vừa rồi kia của Diệp Viễn, đã để Tinh Uyên cảm thấy cực kỳ uy hiếp.
Tiềm lực của Diệp Viễn quá lớn!
Với tư cách là một phần tử của Cuồng Phong giới, hắn không thể để cho Diệp Viễn trưởng thành!
Thế nhưng, lúc này Diệp Viễn lại không còn có vẻ khẩn trương nữa mà nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta có thể cho ngươi một lý do không giết ta!"
Tinh Uyên sững sờ, nhưng lại lắc đầu nói: "Vô dụng! Chỉ bằng vào những thủ đoạn mà ngươi vừa mới lộ ra kia, ta không thể để cho ngươi sống được nữa! Bằng không, sau này Phong Hoàng bệ hạ cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi!"
Diệp Viễn cười nói: "Ngươi mới vừa nói tới Đạo Diễn chân nhân, tên của hắn có phải là Lý Đạo Hành hay không?"
Toàn thân Tinh Uyên run rẩy một cái, mắt lộ ra vẻ chấn động, run run hỏi: "Làm… làm sao ngươi biết tục danh của sư gia? Người biết tục danh của sư gia ở toàn bộ Cuồng Phong giới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Hơn nữa lấy tuổi của ngươi, làm sao có thể…"
Thấy phản ứng của Tinh Uyên, cuối cùng Diệp Viễn cũng cảm thấy yên tâm lại rồi.
Sư phụ Đạo Diễn chân nhân của Tinh Uyên, quả nhiên chính là Lý Đạo Hành mà hắn biết kia!
"Ha ha, thật đúng là Lý Đạo Hành rồi!" Diệp Viễn cười nói.
Một cường giả Thần Du Cảnh, lúc này lại run rẩy giống như một lão đầu bình thường vậy.
Lý Đạo Hành là sư trưởng ảnh hưởng tới cả đời Tinh Uyên, địa vị của hắn ở trong lòng Tinh Uyên giống như là thần linh. Một lần nữa nghe được tin tức của hắn, làm sao mà Tinh Uyên có thể không kích động cho được?
"Ngươi… ngươi biết sư gia? Nhưng mà… sao có thể có chuyện này?" Tinh Uyên không thể tin được hỏi lại.
Diệp Viễn mới chỉ khoảng mười sáu tuổi, lúc hắn ra đời, Lý Đạo Hành đã sớm phi thăng Thần Vực, căn bản là hai người không có khả năng đã từng gặp nhau!
Nhưng Diệp Viễn lại thật sự nói ra được cái tên Lý Đạo Hành này, chuyện này làm cho Tinh Uyên nghĩ mãi mà không ra.
Trong đầu Tinh Uyên bây giờ tràn đầy vô số dấu hỏi, cấp thiết muốn biết tình cảnh hiện tại của Lý Đạo Hành.
Nhưng mà Diệp Viễn lại không nói, chuyện này không khỏi để cho hắn có loại xúc động muốn vò đầu bứt tai.
"Đương nhiên là ta biết hắn, nhưng nếu như ngươi muốn biết tình trạng gần đây của hắn thì phải phát ra lời thề thiên đạo, chuyện hôm nay ta nói ra khỏi miệng vào trong tai ngươi, không cho phép có người thứ ba biết! Ngươi đừng nghĩ tới việc dùng phương thức sưu hồn để tìm được thứ ngươi muốn, nếu như ta có thể lừa gạt được ngươi ở trên thần hồn, thì hẳn là ngươi cũng đã biết được thủ đoạn của ta." Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Trong lòng Tinh Uyên cảm thấy cả kinh, mới vừa rồi thật đúng là hắn đã có ý niệm này.
Nhưng mà sau khi nghe Diệp Viễn nhắc nhở như vậy, hắn biết chắc chắn là chính mình không có biện pháp thành công.
Diệp Viễn lấy tu vi Ngưng Tinh Cảnh, lừa gạt qua được kiểm tra thần hồn của một Thần Du Cảnh như hắn, có thể tưởng tượng được thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn cường đại cỡ nào!
Dù cho Diệp Viễn còn lâu mới là đối thủ của hắn, thì hắn muốn sưu hồn cũng là chuyện không thể nào.
Sau khi xoắn xuýt nhiều lần, rốt cuộc Tinh Uyên không chống đỡ được sự cám dỗ từ tin tức của Diệp Viễn nên đành phát ra lời thề thiên đạo.
"Bây giờ, ngươi có thể nói cho ta biết được rồi chứ? Hiện giờ… sư tôn có khỏe không?" Tinh Uyên hơi có chút thấp thỏm hỏi.
Nghe lời này, vẻ mặt của Diệp Viễn cũng có chút phức tạp, im lặng hồi lâu mới trả lời: "Hắn có khỏe hay không, ta cũng không biết. Có lẽ là khỏe, có lẽ cũng không khỏe."
Tinh Uyên sững sờ, không khỏi căm tức nói: "Ngươi bắt ta phát ra lời thề thiên đạo, là để cho ta một cái đáp án như vậy sao?"
Diệp Viễn nhìn hắn, thở dài một hơi thật dài nói: "Ngươi cho rằng, tại sao một thiếu niên mười sáu tuổi như ta lại có thể có được thuật luyện dược lợi hại như vậy? Mặc dù Tam Tài Luân Hồi Thuật không được coi là thuật pháp tuyệt đỉnh gì, nhưng nếu như muốn đạt tới cảnh giới truyền thuyết cũng không phải là chuyện đơn giản, ngươi cảm thấy một thiếu niên mười sáu tuổi có thể dùng ra được sao?"
Trong lòng Tinh Uyên cả kinh, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi… nhưng mà nhục thể và thần hồn của ngươi vô cùng phù hợp, làm sao có thể?"
Đương nhiên là Diệp Viễn sẽ không nói cho hắn biết đây là công lao của những văn tự màu vàng kim kia mà chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi không có cách nào tưởng tượng được thủ đoạn của Thần Vực đâu, việc này không tính là cái gì với ta cả."
"Đây… đây… quả thật là như vậy! Trước đây ta đã hoài nghi, nhưng mà dùng thần hồn dò xét hồi lâu, cũng không phát hiện ra chút manh mối nào nên cũng đã bỏ đi loại ý nghĩ này. Không ngờ…" Tinh Uyên thở dài nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt đáp: "Thật ra trước khi đoạt xá ta đã là một Đan Đế!"
"Cái gì? !"
Lúc này Tinh Uyên đâu còn có phong phạm cao thủ gì nữa, suýt chút nữa hắn đã nhảy dựng lên rồi!
Từng câu nói của Diệp Viễn đều đang khiêu chiến năng lực chịu đựng của hắn, làm cho Tinh Uyên ngơ ngẩn rồi.
"Đan… Đan… Đan Đế! Ngươi… ngươi… ngươi lại là một Đan Đế! Trời ạ!" Tinh Uyên lắp bắp nói.
Đối với một tên luyện dược sư, theo đuổi đến trọn đời không phải là đạt tới Thần Vương Cảnh, mà là cảnh giới Đan Đế trong truyền thuyết!
Nhưng đối với Tinh Uyên mà nói, đừng nói tới Đan Đế, ngay cả Đan Tông cũng là cảnh giới mà hắn không thể với tới.
Hai chữ "Đan Đế" này, phân lượng quá nặng!
Dường như Diệp Viễn đã sớm đoán được phản ứng của Tinh Uyên, nên hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Không sai! Tiểu tử Lý Đạo Hành kia cũng có một chút thực lực, lúc ấy muốn bái làm môn hạ của ta, ta không thu hắn. Nhưng mà hắn mặt dày mày dạn không chịu đi, đi theo sau ta một thời gian ngắn, sau đó cũng trở thành Đan Tôn rồi."
Tiểu tử kia…
Da mặt Tinh Uyên run lên, sư tôn của hắn là tiểu tử kia, vậy hắn là cái gì?
Tôn tử kia sao?
Con mẹ nó!
Một tên ranh con ở trước mặt mình chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, còn có thể nhịn sao?
Trong lòng Tinh Uyên không nhịn được chửi một câu thô tục.
Hiển nhiên là Diệp Viễn cũng đã nhìn thấu phản ứng của hắn, nhàn nhạt nói tiếp: "Ngươi không cần cảm thấy không phục, ngươi cũng biết thế giới của võ giả từ trước tới giờ đều là cường giả vi tôn, mà thế giới luyện dược sư cũng giống như vậy! Lấy thành tựu bây giờ của ngươi, cũng khó khăn lắm mới tính là nhập môn, đạt đến bằng Lý Đạo Hành, cũng mới miễn cưỡng xem như đã tập tễnh đi được vài bước. Ở trước mặt ta, hắn không phải là tiểu tử thì là cái gì?"
Tinh Uyên khó chịu nói: "Ngươi nói rõ một chút xem, Lý Đạo Hành mà ngươi quen biết kia có cái gì đặc thù, có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ cũng không biết chừng!"
Tinh Uyên chính là một con cáo già, đương nhiên sẽ không đơn giản bị Diệp Viễn thuyết phục như vậy. Đúng như hắn nói, người trùng tên trùng họ có rất nhiều, cũng có thể là Diệp Viễn đang cố ý lừa gạt hắn.
Diệp Viễn khinh thường nói: "Tiểu tử kia không có bản lĩnh gì nhưng công phu mặt dày mày dạn thì lại rất lợi hại! Hắn ở lỳ ở trong đại điện ba năm, ta mới miễn cưỡng đồng ý thu nhận hắn. Ngươi nói một chút xem hắn có điểm nào đặc biệt nữa không?"
Vừa nói xong, Diệp Viễn tiện tay đánh ra mấy đạo ấn quyết, Tinh Uyên thấy vậy mặt không khỏi biến sắc: "Vô Phương Ấn!"
Diệp Viễn tiếp tục xuất thủ, Tinh Uyên lại kinh hãi hô: "Thanh Liên Ấn!"
"Thất Sát Đồng Phương Ấn!"
"..."
Mỗi lần Diệp Viễn đánh ra một đạo ấn quyết, Tinh Uyên đều kinh hô ra, càng về sau càng giống như đã sắp dùng ra công phu Sư Tử Hống rồi.
"Không biết những thứ này, có thể chứng minh tên Lý Đạo Hành mà ta biết kia có phải là sư phụ của ngươi hay không?" Diệp Viễn lộ vẻ trêu tức nói.
Tinh Uyên gật đầu như gà con mổ thóc, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn đã tràn đầy kính trọng!
Thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt này, thật sự là một vị cường giả Đan Đế đoạt xá trọng sinh?
"Tất cả những ấn quyết này đều là thứ mà sư tôn dựa vào để thành danh, người kia… thật sự là sư tôn!" Tinh Uyên không còn chút hoài nghi nào nữa.
Diệp Viễn khinh thường nói: "Dựa vào những thứ đồ thấp kém này cũng có thể thành danh, chẳng trách trình độ của hắn lại kém như vậy!"