Chương 394: Đánh nát ảo tưởng.
"Ngươi! Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với sư phụ ta, ta sẽ không khách khí nữa!"
Diệp Viễn lặp đi lặp lại khinh thường Lý Đạo Hành nhiều lần, rốt cuộc làm cho Tinh Uyên không nhịn được mà bộc phát.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại quan tâm tới cảm thụ của hắn sao?
"Tiểu tử Lý Đạo Hành kia dạy ngươi như thế nào? Chẳng lẽ một chút giác ngộ tôn sư trọng đạo cũng không có?" Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Tinh Uyên sụp đổ đáp: "Đương nhiên là ta tôn sư trọng đạo, nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới ngươi?"
"Mặc dù ta không nhận Lý Đạo Hành làm đồ đệ, nhưng nói thế nào thì hắn cũng đã đi theo ta gần trăm năm, nói ta là nửa sư phụ của hắn cũng không quá đáng. Không khách khí với ta, không phải là ngươi khi sư diệt tổ thì là cái gì?"
"Chuyện này…"
"Hừm, bây giờ ta đã là hổ lạc đồng bằng, nếu như ngươi muốn giết ta thì tất nhiên là muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu như tương lai ngươi phi thăng Thần Vực, ngàn vạn lần chớ đi tìm Lý Đạo Hành. Nếu như hắn biết là ngươi giết ta, hắn sẽ không chút do dự dùng một chưởng đánh chết ngươi. Đương nhiên, lấy tư chất của ngươi, phi thăng Thần Vực cũng là một chuyện rất khó."
"..."
Tinh Uyên im lặng, hiển nhiên là đã rơi vào bên trong xoắn xuýt.
Người mà hắn kính trọng nhất trong đời chính là Lý Đạo Hành, mà người trẻ tuổi trước mắt kia lại còn nói là nửa sư phụ của Lý Đạo Hành, vậy không phải chính là sư tổ của mình rồi sao?
Nếu như Diệp Viễn thật sự chết ở trong tay mình thì chẳng phải mình đã thật sự trở thành hạng người khi sư diệt tổ rồi à?
Nhưng mà người này chính là cường giả Đan Đế đoạt xá trọng sinh đấy!
Vốn Tinh Uyên cũng không có khái niệm Đan Đế mạnh cỡ nào, nhưng hắn lại biết được là vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi chính mình không có cách nào tưởng tượng nổi!
Bây giờ Diệp Viễn giống như là một con kiến hôi ở trước mặt hắn, nhưng hắn ở trước mặt cường giả Đan Đế thì ngay cả con kiến hôi cũng không được tính mà chỉ nhỏ bé giống như một hạt bụi.
Nhân vật như thế, so với nhân vật thiên tài gì đó còn đáng sợ hơn nhiều!
Mặc dù thực lực của Diệp Viễn không mạnh, nhưng mà các loại thủ đoạn lại không thể tưởng tượng nổi, không bao lâu sau sẽ trở thành đối thủ cực kỳ đáng sợ của Phong Hoàng bệ hạ!
Tới cùng là giết hay là không giết?
Diệp Viễn cứ nhìn Tinh Uyên như vậy, không vội thúc giục hắn.
Tính tình của tên Tinh Uyên này hắn cũng không rõ cho lắm, nhưng nhân phẩm của Lý Đạo Hành thì hắn lại vô cùng rõ ràng.
Lý Đạo Hành là một người rất có thiên phú, rất cố gắng. Mặc dù mình không thu hắn làm đồ đệ, nhưng Lý Đạo Hành vẫn luôn coi mình là sư phụ, lặng lẽ ở bên cạnh mình gần trăm năm.
Đương nhiên, trong trăm năm này hắn cũng có thu hoạch to lớn, từ một tên Đan Tông trở thành một cường giả Đan Tôn!
Còn như Tinh Uyên thì Diệp Viễn cũng có mấy phần nắm chắc.
Lúc trước hắn nhắc tới Lý Đạo Hành, loại vẻ mặt kính ngưỡng và tôn kính kia không giống như là đang giả bộ.
Quả nhiên, sau khi Tinh Uyên yên lặng một hồi lâu thì hắn hít sâu một hơi rồi nói với Diệp Viễn: "Bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng ngươi cần phải bảo đảm, không thể để cho Cuồng Phong giới chúng ta sinh linh đồ thán."
Diệp Viễn cười nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Loại chuyện chiến tranh giữa hai giới này, đối với các ngươi thì là chuyện cực lớn, nhưng với ta thì chẳng tính là gì cả. Tầm mắt của ta, chưa bao giờ đặt ở trên thứ này! Chờ đến khi ngươi phi thăng Thần Vực, tự sẽ hiểu ý tứ trong lời này của ta."
Tinh Uyên sững sờ, suy nghĩ một chút cũng công nhận đạo lý này.
Đối với một Đan Đế, chuyện ở hạ giới thực sự là quá nhỏ bé.
"Như thế thì tốt!" Tinh Uyên thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu như chiến tranh giữa hai giới không có cách nào tránh khỏi, sợ rằng ta cũng không thể chỉ lo thân mình. Nơi đó có thân nhân và bằng hữu của ta bây giờ, ta không thể nhìn bọn họ trở thành nô lệ của Cuồng Phong giới! Nhưng mà ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ không giúp đỡ Vô Biên giới xâm phạm Cuồng Phong giới. Trên thực tế, nếu như ngươi có đủ năng lực, có thể khuyên bảo Phong Hoàng không nên xâm lấn Vô Biên giới, như vậy thì tất cả đều có thể vui vẻ rồi." Diệp Viễn nói.
Tinh Uyên cười khổ một tiếng: "Nói nghe dễ như vậy sao? Ngươi cũng thấy điều kiện sinh tồn ở Cuồng Phong giới rồi đấy, Phong Hoàng bệ hạ sẽ không thể buông tha cho cuộc chiến tranh này đâu."
Diệp Viễn hừ lạnh nói: "Ngu xuẩn! Một khi chiến tranh giữa hai giới bị phát động, sẽ chỉ là sinh linh đồ thán! Cho dù Cuồng Phong giới chiến thắng, cũng nhất định sẽ là thắng thảm. Hắn lấy chuyện cải thiện điều kiện sinh tồn để ngụy trang cho việc xâm phạm dị giới, còn không phải là vì thỏa mãn tư dục của bản thân hắn, cướp đoạt thêm càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn hay sao? Đến lúc đó, chết chính là con dân của hắn, được lợi lại là Phong Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng hắn!"
Tinh Uyên lại không đồng ý nói: "Phong Hoàng đại nhân đã đứng ở trên đỉnh thế giới, nào còn có nhiều dục vọng đối với tài nguyên như vậy? Hắn làm như thế, đương nhiên là vì ngàn vạn võ giả của Cuồng Phong giới!"
"Ha ha, đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Một tên Vô Lượng Cảnh mà thôi, hắn đứng ở trên đỉnh thế giới sao? Còn sớm lắm! Thực lực càng mạnh, nhu cầu đối với tài nguyên lại càng lớn! Bằng không lấy thực lực của hắn đã sớm có thể phá không mà đi, tại sao còn lưu luyến hạ giới? Bởi vì hắn biết, hắn tới Thần Vực thì chỉ có thể làm một người thường!" Diệp Viễn cười lạnh nói.
Tinh Uyên muốn phản bác lại, lại cảm thấy bất kỳ ngôn ngữ nào cũng vô cùng yếu ớt.
"Đây… là chuyện không thể nào!" Ngoài miệng thì Tinh Uyên nói không thể nào, nhưng trong lòng thì đã tin phục.
"Ha ha, mặc dù ngươi là hội trưởng của công hội luyện dược sư, nhưng mà thực lực chưa tới, có rất nhiều chuyện còn không biết. Nhưng hắn làm chúa tể một giới, những thứ hắn biết tới nhiều hơn ngươi nhiều lắm! Đừng nghĩ ngươi có thể hô phong hoán vũ ở Vương Thành, chờ tới lúc ngươi phi thăng Thần Vực, cũng chỉ là một con kiến mà thôi. Thần Vực cạnh tranh rất kịch liệt, ngươi bây giờ căn bản là không có cách nào tưởng tượng nổi! Tuyệt đại đa số võ giả, sau khi phi thăng đến Thần Vực, ngay cả giai đoạn ban đầu cũng không vượt qua nổi thì đã đi đời nhà ma rồi." Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn nói lạnh nhạt, nhưng Tinh Uyên lại nghe mà cảm thấy sợ hãi.
Đối với hắn mà nói, Thần Vực là nơi thánh khiết, là một chốn cực lạc.
Nơi đó có vô số tài nguyên tu luyện, vô số cường giả, là thiên đường của võ giả và luyện dược sư.
Nhưng mà nghe Diệp Viễn nói thì tất cả ảo tưởng của hắn đều đã bị đánh cho nát bấy.
"Nhưng mà… ta trông coi công hội luyện dược sư của một giới, không có công lao cũng phải có khổ lao chứ? Chẳng lẽ công hội luyện dược sư cũng không quan tâm tới sống chết của ta sao?" Tinh Uyên kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là quan tâm! Đúng là tài nguyên ở Thần Vực nhiều đến mức ngươi không có cách nào tưởng tượng nổi, nhưng mà võ giả cũng nhiều đến mức ngươi không có cách nào tưởng tượng được, luyện dược sư cũng vậy! Đặc biệt là ở nơi như công hội luyện dược sư là tập trung một nhóm luyện dược sư mạnh nhất của Thần Vực, cũng có vô số luyện dược sư phi thăng lên. Nếu như phân phối tài nguyên đồng đều, công hội luyện dược sư đã sớm nhập không đủ xuất rồi. Mặc dù ngươi cũng có chút khôn vặt, nhưng so với Lý Đạo Hành thì vẫn còn kém xa. Ngươi cảm thấy ngươi có thể được công hội luyện dược sư coi trọng sao?"
Lời Diệp Viễn nói, giống như một cái búa nhỏ, đập trái tim thủy tinh của Tinh Uyên từng chút đến vỡ tan tành.
Tinh Uyên cảm thấy, giá trị quan của mình đã sụp đổ trong nháy mắt, cả người đều lạc mất phương hướng rồi.
Chuyện nhà mình thì nhà mình biết, tư chất của Tinh Uyên ở trên đan đạo có lẽ là số một số hai ở Cuồng Phong giới. Nhưng có vô số vị diện hạ giới, hắn ở trong đó căn bản không được tính là cái gì, đến Thần Vực thì càng không được tính là cái thá gì.
Diệp Viễn nói hắn đi công hội luyện dược sư làm sai vặt, có lẽ đã quan tâm tới mặt mũi của hắn!
"Vậy… vậy thì ta nên làm cái gì?" Tinh Uyên triệt để mê mang.
Diệp Viễn cười nói: "Lý Đạo Hành thông minh hơn ngươi nhiều, thiên tư tốt hơn ngươi, cho nên hắn không gia nhập vào công hội luyện dược sư. Da mặt của hắn cũng đầy đủ dày, cầu xin ta nhận hắn. Nhưng nếu như ngươi đã dán lên nhãn hiệu của công hội luyện dược sư thì chỉ còn nước chính mình mở một đường máu. Điều kiện tiên quyết là, ngươi có bản lãnh đó!"