Chương 396: Hôm nay hắn nhất định phải chết!
“Hừ? Có chút môn đạo đấy!”
Thiếu niên mặc áo choàng màu vàng sững lại, không ngờ rằng một tên nhãi nhép Ngưng Tinh tầng hai lại có thể ngăn được sức mạnh của chưởng này.
“Bạch Quang, qua đây, chúng ta đi.” Diệp Viễn hững hờ gọi Bạch Quang, hắn chẳng buồn quan tâm đến tên thiếu niên tự cao tự đại này.
Bạch Quang gầm lên, gắng gượng thoát khỏi tay Thượng Quan Lăng Tuyết, trong chớp mắt đã chạy đến trốn sau lưng Diệp Viễn.
“Chà, tên nó là Bạch Quang sao? Cái tên rất hay, nó là tiểu Bạch Hổ mà ngươi nuôi à?” Thượng Quan Lăng Tuyết nháy mắt, tò mò hỏi Diệp Viễn.
“Phải thì sao?” Diệp Viễn hờ hững trả lời.
Hành động của tên thiếu niên mặc hoàng sam khiến Diệp Viễn vô cùng khó chịu, giận cá chém thớt, cho nên Diệp Viễn cũng không có chút thiện cảm nào với Thượng Quan Lăng Tuyết.
Thượng Quan Lăng Tuyết còn chưa lên tiếng, tên thiếu niên áo vàng đã khiển trách: “Hỗn xược! Ngươi có biết nàng ấy có thân phận như thế nào không mà lại dám vô lễ như vậy?”
Diệp Viễn liếc nhẹ một cái rồi nói: “Vô lễ? Không biết ai mới là người đang hô to gọi nhỏ, diễu võ dương oai ở đây, lại còn cho rằng người khác vô lễ?”
Thiếu niên áo vàng lạnh cười rồi nói: “Diễu võ dương oai? Ý của ngươi là, ngươi chính là chủ nhân ở đây sao? Ta không biết từ khi nào đạo trường của Tinh Uyên hoàng giả lại trở thành địa bàn của ngươi rồi?”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không biết sao? Đó là việc mới cách đây không lâu.”
Thiếu niên áo vàng chưa từng chịu sự khiêu khích như vậy bao giờ, hắn giận dữ cười nói: “Được, ta sẽ đưa ngươi đến trước mặt Tinh Uyên hoàng giả, hỏi hắn xem đây có phải là địa bàn của ngươi hay không!”
Thượng Quan Lăng Tuyết hoảng hốt, vội vàng nói: “Thất Hoàng Tử điện hạ, đừng mà!”
Nhưng đã quá muộn, Thất Hoàng Tử đã chạy về phía Diệp Viễn nhanh như chớp!
“Cẩn thận! A…!” Thượng Quan Lăng Tuyết không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Diệp Viễn, đành đau đớn nhắm mắt.
Chỉ thấy nàng thét lên một tiếng rồi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nhưng vài nhịp thở đã trôi qua, Thượng Quan Lăng Tuyết vẫn không hề nghe thấy một chút động tĩnh nào, không kìm được lòng hiếu kỳ mà mở mắt nhìn.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Thượng Quan Lăng Tuyết không thể không hoảng hốt, Diệp Viễn đang đối đầu với Thất Hoàng Tử mà trông cũng không thua kém một chút nào!
Trời đất, chỉ là một võ giả Ngưng Tinh tầng hai, lại có thể thoát khỏi sự tấn công của người đứng đầu trong đám người trẻ tuổi ở Vương Thành
Rốt cuộc chàng trai trẻ tuổi này là ai?
“Ha ha, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, chả trách trước mặt bản vương lại dám hỗn xược như vậy! Có điều ngươi vẫn còn non lắm!” Thất Hoàng Tử cười nhạt nói.
Hả? Lẽ nào…
Thượng Quan Lăng Tuyết lại nhìn về phía Diệp Viễn, quả nhiên thấy vết máu chảy ra từ khóe miệng hắn, cuối cùng thì hắn vẫn bị đả thương.
Nhưng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Thất Hoàng Tử thì chàng trai trẻ này quả thực khá lợi hại!
Cả một đám người trong Vương Thành, cũng chỉ có Thượng Quan Lăng Vân ca ca mới có thể phân cao thấp với Thất Hoàng Tử. Vai trò của những người khác cũng chỉ là để làm nền cho sức mạnh của hắn mà thôi.
“Hừ!”
Thấy Diệp Viễn bị thương, Bạch Quang ở bên cạnh Diệp Viễn bắt đầu nôn nóng bất an.
Diệp Viễn đã cố gắng ngăn chặn, nhưng hắn bị nội thương không nhẹ cho nên không ngăn kịp!
Chỉ nghe thấy âm thanh vèo một cái, Bạch Quang để lại một dư ảnh trong không trung, nhào về phía Thất Hoàng Tử!
Thất Hoàng Tử cười lạnh, chỉ bằng một tay đã đánh bay Bạch Quang!
“Bịch!”
Bạch Quang bị đánh văng ra, đập vào bàn trà khiến bàn trà bị vỡ tan tành.
“Bạch Quang! Phụt!”
Thấy Bạch Quang bị thương, Diệp Viễn vô cùng lo lắng muốn tiến lên làm động đến vết thương khiến hắn phun ra một ngụm máu.
“Hừ! Một con tiểu súc sinh cấp hai cũng không biết lượng sức mà tự tìm cái chết giống như chủ nhân của nó!” Thất Hoàng Tử gằn giọng nói.
Thấy Bạch Quang bị đánh trọng thương, Thượng Quan Lăng Tuyết cũng vội vàng nói: “Điện hạ, không phải bọn họ cố ý mạo phạm đến ngài, sao ngài lại ra tay nặng như vậy?”
Vừa nói Thượng Quan Lăng Tuyết vừa bước đến bên cạnh Bạch Quang, muốn ôm nó dậy.
Nhưng khi tay của nàng vừa mới chạm vào Bạch Quang, Bạch Quang đột nhiên biến mất trước mắt nàng!
“A…! Tiểu súc sinh đáng chết nhà ngươi, ta sẽ giết chết ngươi!”
Ngay sau đó, Thượng Quan Lăng Tuyết nghe thấy tiếng gào tức giận của Thất Hoàng Tử.
Quay người lại nhìn thì đã thấy trên khuôn mặt Thất Hoàng Tử hằn lên vài vết móng muốt, rõ ràng là do Bạch Quang để lại.
Mắt của Thượng Quan Lăng Tuyết không ngừng lộ ra thần sắc kinh ngạc, một con tiểu Bạch Hổ cấp hai lại có thể làm bị thương được Thất Hoàng Tử ư?
Rốt cuộc người kia và sủng vật của hắn có lai lịch như thế nào, từng người từng người một đều có bản lĩnh bất phàm!
Bạch Quang vừa dứt cú đánh lập tức quay lại vòng tay của Diệp Viễn, máu me đầm đìa, nhìn thấy mà đau lòng, vết thương rõ ràng là rất nghiêm trọng.
Một chưởng lúc trước của Thất Hoàng Tử quả thực không hề nhẹ!
Diệp Viễn nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Quang, hít một hơi thật sâu và nói với Thất Hoàng Tử: “Ngươi là Thất Hoàng Tử đúng không? Được lắm, ta nhớ mặt ngươi rồi!”
Diệp Viễn và Bạch Quang luôn luôn kề vai sát cánh, hắn sớm đã coi nó như một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình.
Xét về mặt tình cảm thì cảm tình mà hắn dành cho Bạch Quang thậm chí còn sâu đậm hơn cả với đám người Mạc Vân Thiên!
Vậy mà Thất Hoàng Tử lại đả thương nó, đó là việc mà Diệp Viễn không thể nào chấp nhận được. Vì vậy hắn sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Diệp Viễn!
Tên Thất Hoàng Tử này quả không hổ danh là cao thủ số một của đám người trẻ tuổi ở Vương Thành, thực lực của hắn quả nhiên vô song!
Mặc dù cảnh giới của hắn tương đương với Lam Báo, nhưng căn bản chiến lực lại không cùng một đẳng cấp với Lam Báo.
Tên Thất Toàng Tử này cũng đã lĩnh ngộ được chân ý!
Do đó trong trận giao đấu vừa rồi, Diệp Viễn không thể hoàn toàn tránh được đòn công kích của Thất Hoàng Tử nên bị nội thương không hề nhẹ.
Trong tình huống không có lợi thế về thân pháp, cảnh giới của Diệp Viễn trở thành điểm yếu lớn nhất của hắn, hai người lại ở hai đại cảnh giới hoàn toàn khác nhau!
Diệp Viễn chỉ bị thương thôi đã là may mắn lắm rồi.
Một người không sợ trời không sợ đất như Thất Hoàng Tử khi nhìn thấy cặp mắt lạnh băng băng của Diệp Viễn lại không kiềm được mà rùng mình: “Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ta lại cảm thấy sợ hãi chứ? Điều này làm sao có thể?” Trong lòng Thất Hoàng Tử có chút không dám tin.
“Ha ha, vẫn còn muốn báo thù sao? Vậy thì còn phải xem ngươi có cơ hội đó không đã!” Thất Hoàng Tử cười gằn nói.
Thất Hoàng Tử cực kỳ quyết đoán với việc chém giết, nói động thủ là lập tức động thủ, căn bản không hề nói thêm lời thừa thãi nào!
Chưa kịp dứt lời, người đã phi đến trước mặt Diệp Viễn, thân pháp của hắn đã sắp đạt đến cực hạn!
Diệp Viễn nghiến răng một cái triển khai thân pháp, cùng lúc đó xuất hiện một lớp Thiên Lưu Phi Hoa chắn ngang trước người.
“Ầm!”
Mặc dù vậy, Diệp Viễn vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Tốc độ của Thất Hoàng Tử quá nhanh, căn bản Diệp Viễn không kịp né tránh!
“Phù phù!”
Diệp Viễn lại nôn ra một ngụm máu, nhưng hắn đã gắng sức bảo vệ Bạch Quang trong vòng tay mình, không để nó phải chịu một chút chấn động nào nữa.
Thương tích của Bạch Quang đã rất nghiêm trọng, nó sẽ chết nếu như tiếp tục bị đả thương.
Nếu không phải vì vậy, Diệp Viễn đã không ngoan cố hơn thua cao thấp với Thất Hoàng Tử.
Đủ rồi! Thất Hoàng Tử điện hạ! Thượng Quan Lăng Tuyết lên tiếng khiển trách.
Thất Hoàng Tử thản nhiên nói: “Lăng Tuyết, chắc nàng cũng biết tính khí của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai hay bất cứ thứ gì uy hiếp đến ta được tồn tại trên đời này! Tên tiểu tử này có chút kỳ quái, nếu cứ để hắn lớn lên như vậy, rất có thể sẽ là mối đe dọa lớn đối với ta! Hôm nay hắn nhất định phải chết!”
Vừa nói, hai tay Thất Hoàng Tử đã hợp thành chữ thập, truyền ra một luồng nguyên khí vô cùng mạnh!