Chương 397: Cút đi!
Thất Hoàng Tử vô cùng hống hách, cũng chỉ khi ở trước mặt Thượng Quan Lăng Tuyết hắn mới có thể giữ được vẻ mặt ôn hòa của mình.
Đối với những mối đe dọa tiềm ẩn, từ trước tới giờ Thất Hoàng Tử đều tiêu diệt triệt để ngay từ trong trứng nước!
Diệp Viễn với sức mạnh Ngưng Tinh tầng hai đã thoát được hai đòn công kích liên tiếp của hắn, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.
Do vậy, hắn quyết định giết chết Diệp Viễn!
Kể cả khi Thượng Quan Lăng Tuyết lên tiếng can ngăn, hắn cũng quyết phải giết chết Diệp Viễn!
“Tiểu tử, ở Vương Thành này, không một ai dám đối đầu với Triệu Thừa Càn ta! Những người đối đầu với ta đều đã chết cả rồi và ngươi cũng không phải là ngoại lệ! Ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi không có mắt, dám cả gan khiêu khích đến ta!” Thất Hoàng Tử lạnh lùng nói.
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, lấn đến trước người Diệp Viễn.
“Ầm!”
Một tiếng vang lên thật lớn, thân hình Triệu Thừa Càn thối lui hơn mười bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Bị một chưởng đánh trở về, lục phủ ngũ tạng của hắn như bị đảo lộn hết lên.
“Thi... Thi Đan Vương!” thấy rõ ràng người vừa tới, Triệu Thừa Càn kinh ngạc nói.
Người tới chính là Thi Hạo Nhiên!
Hắn ngoảnh lại nhìn Diệp Viễn thân mang trọng thương, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Không sao chứ?”
“Không chết được!”
"Được, vậy đệ đi chữa thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta."
"Không sao đâu, đệ không chết được, sư huynh cho đệ mượn phòng luyện đan dùng một lát!"
"Ừm, đi đi."
Diệp Viễn tiện tay móc ra một viên đan dược bỏ vào miệng rồi ôm lấy Bạch Quang tiến vào phòng luyện đan. Từ đầu đến cuối hắn đều không hề nhìn Triệu Thừa Càn lấy một cái.
Triệu Thừa Càn chau mày nói với Thi Hạo Nhiên: “Thi Đan Vương, hắn là sư đệ của ngài sao? Tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua?”
Thi Hạo Nhiên không trả lời hắn, một tay vừa giơ lên, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn.
Chỉ thấy hắn vung nhẹ tay, đan dược rơi xuống, hắn lại bắt lấy đan dược nắm trong tay, thuận tay nghiền nát nó. Một nắm bột vụn từ lòng bàn tay của hắn rơi xuống.
Trông thấy tình cảnh này, vẻ mặt Triệu Thừa Càn và Thượng Quan Lăng Tuyết đều biến sắc.
Hai người tìm đến Thi Hạo Nhiên, chính là vì muốn cầu hắn một viên đan dược.
Khi nãy Thi Hạo Nhiên không xuất hiện là bởi vì đang giúp bọn hắn luyện chế đan dược, cho nên mới không hay biết động tĩnh bên ngoài.
Hiện tại đan dược đã luyện xong, vậy mà Thi Hạo Nhiên lại hủy nó ngay trước mặt hai người họ!
“Các ngươi đi đi, từ nay về sau không được phép tới đây, nơi này không chào đón các ngươi! Đương nhiên, nếu như Cơ sư đệ tha thứ cho các ngươi thì ta sẽ không nhiều lời. Mời!”
Cử chỉ tiễn khách của Thi Hạo Nhiên, thể hiện rõ ràng ý muốn đuổi khách.
Sắc mặt Triệu Thừa Càn biến đổi liên tục, tại Vương Thành này, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, trước nay chưa từng bị đối đãi như vậy.
Hơn nữa, vẻ mặt Thi Hạo Nhiên trước đó vẫn ôn hoà. Thế mà vì tên tiểu tử này, Thi Hạo Nhiên lại trở mặt với mình!
“Thi Đan Vương, là tiểu tử này đã mạo phạm đến ta, ta mới ra tay trừng trị. Vả lại ta cũng không hề biết hắn là sư đệ của ngài, cho nên mới xảy ra hiểu lầm như vậy.” Triệu Thừa Càn giải thích.
Thi Hạo Nhiên thực lực cực mạnh, cũng là người có địa vị cực cao trong Vương Thành.
Triệu Thừa Càn cảm thấy cần phải giải thích một chút với hắn, dù sao thì đắc tội với công hội luyện dược sư cũng không phải là việc hay nên làm.
Mặc dù Thi Hạo Nhiên không thể thay mặt cho công hội luyện dược sư, nhưng hắn lại là đại đệ tử của Tinh Uyên hoàng giả.
Ở mức độ lớn hơn, thái độ của hắn chính là đại biểu cho thái độ của Tinh Uyên hoàng giả!
Dù thế nào thì Triệu Thừa Càn cũng không thể nghĩ tới, Diệp Viễn lại là sư đệ của Thi Hạo Nhiên, lần này quả thực là có chút khó giải quyết.
Nhưng hắn cũng vô cùng tự tin về thân phận và thực lực của mình, hắn tin rằng Thi Hạo Nhiên cũng sẽ không dễ dàng mà đắc tội với mình.
Phải biết rằng, ở đằng sau hắn chính là Phong Hoàng Bệ Hạ, người mạnh nhất Cuồng Phong giới!
Thế nhưng, hắn quá ngây thơ rồi.
“Ta không có hứng thú nghe các ngươi phân ai đúng ai sai, ta chỉ thấy vừa rồi ngươi muốn giết hắn! Cho nên, bây giờ ngươi hãy cút đi cho ta!” Thi Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Triệu Thừa Càn nghe vậy lập tức giận dữ: “Thi Hạo Nhiên, ta giải thích với ngươi là muốn giữ lại thể diện cho ngươi, ngươi lại chẳng biết điều! Lẽ nào ngươi muốn công hội luyện dược sư đoạn tuyệt với Phong Hoàng Bệ Hạ sao?”
“Ta đuổi ngươi đi, là đã nể mặt Phong Hoàng Bệ Hạ rồi. Nếu không, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót rời khỏi Tê Hà Sơn ư? Được, ngươi còn không đi thì ta đành phải động thủ!” Thi Hạo Nhiên không nể mặt chút nào mà nói.
Sắc mặt Triệu Thừa Càn thay đổi liên tục, Thi Hạo Nhiên vẫn luôn là một người hiền lành tốt bụng, dáng vẻ của Thi Hạo Nhiên hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên hắn thấy.
“Được! Thi Hạo Nhiên, ngươi sẽ phải hối hận! Lăng Tuyết, chúng ta đi!” Triệu Thừa càn cắn răng nói.
Thi Hạo Nhiên khoanh hai tay lại, đến nhìn cũng không buồn nhìn.
…
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Viễn ôm Bạch Quang từ trong phòng luyện đan bước ra, Thi Hạo Nhiên vội vàng tiến lên đón.
Thấy sắc mặt Diệp Viễn vô cùng tái nhợt, Thi Hạo Nhiên cau mày nói: “Đệ cũng thật liều lĩnh! Bị thương nặng như vậy, còn cố chấp luyện đan, chẳng phải sẽ khiến cho vết thương càng thêm nghiêm trọng sao?”
Lúc nãy Diệp Viễn đã nuốt một viên đan dược, căn bản không hề luyện hóa dược lực mà đã lập tức bế quan luyện đan.
Mặc dù chỉ là luyện chế Yêu Đan cấp hai, nhưng Diệp Viễn thân mang trọng thương, lại liên tiếp nôn ra máu, vết thương ngày càng thêm nghiêm trọng.
Thấy Thi Hạo Nhiên quan tâm, Diệp Viễn trong lòng cảm kích, gượng cười nói: “Sư huynh đừng lo lắng, đệ không sao. Bạch Quang bị thương rất nặng, nếu như không giúp nó luyện chế đan dược, hậu quả sẽ khó lường.”
Thi Hạo Nhiên thở dài một tiếng rồi nói: “Đệ là người tính tình trung hậu, lại vì thú khế ước của bản thân mà đi đến bước này! Người sư đệ như vậy, ta nhận!”
Diệp Viễn cười cười trả lời: “Bạch Quang và đệ không hề có quan hệ khế ước, bọn đệ là bình đẳng, nương tựa lẫn nhau như người một nhà. Sao đệ có thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Thi Hạo Nhiên kinh ngạc: “Sao? Các ngươi không có quan hệ khế ước! Con tiểu Bạch Hổ này chưa quá cấp hai, vậy mà lại có thể có linh tính?”
Thông thường mà nói, chỉ khi con người triệt để hàng phục một con yêu thú, ép buộc nó ký kết khế ước thần hồn thì mới có thể có một con yêu thú khế ước.
Song con tiểu Bạch Hổ này không hề có quan hệ khế ước với Diệp Viễn, hắn lại có thể vì nó mà đến cả sinh mạng của mình cũng không cần, đây là chyện mà Thi Hạo Nhiên chưa từng nghe đến.
“Đúng là như vậy.” Diệp Viễn cười nói.
Con tiểu gia hỏa Bạch Quang này lai lịch thần bí, ngay cả Diệp Viễn cũng không thể điều tra ra, có linh tính cũng không phải là điều hiếm gặp.
“Ừm? Vậy ngươi đã luyện chế đan dược gì cho nó rồi, tại sao nó không có chút phản ứng nào?”
Thi Hạo Nhiên phát hiện Bạch Quang có điều bất thường, theo lý mà nói sau khi ăn đan dược thì tinh thần sẽ ổn định hơn một chút, thế nhưng Bạch Quang lại không có chút động tĩnh gì.
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Đệ cũng không biết tại sao, sau khi nó nuốt đan dược là lập tức lâm vào trạng thái hôn mê, có điều đệ có thể cảm nhận được, hơi thở của nó đang từng bước khôi phục, chắc sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.”
Thi Hạo Nhiên cẩn thận quan sát, quả nhiên là vậy, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Diệp Viễn chợt nhớ tới Triệu Thừa Càn, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, cái tên Thất Hoàng Tử kia đâu?”
Thi Hạo Nhiên bĩu môi nói: “Ta đã đuổi hắn đi rồi!”
Nói xong, Thi Hạo Nhiên kể lại chuyện lúc nãy với Diệp Viễn, Diệp Viễn nghe xong kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Mãi mới gượng cười nói: “Oan có đầu nợ có chủ, sư huynh hà tất phải như vậy?”