Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 402: Mất cả chì lần chài.

Chương 402: Mất cả chì lần chài.
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc mặt của Triệu Thừa Càn ngày một đen lại.
Hắn đã quỳ ba canh giờ!
Vậy mà cho tới bây giờ Tê Hà Sơn vẫn không có động tĩnh gì, đến cả tiếng người ra chào hỏi cũng không có!
Hắn đường đường là Thất Hoàng Tử, đám người của Tê Hà Sơn này lại dám đối xử với hắn như vậy?
Lúc này Triệu Thừa Càn thật sự muốn phất áo bỏ đi, sau đó triệu tập Tật Phong Vệ tới diệt sạch đám người này!
Nhưng chỉ cần nghĩ tới giọng nói âm u của Phong Hoàng, trong lòng hắn bất giác lại cảm thấy sợ hãi, giập tắt mọi lửa hận.
Chịu đòn nhận tội cũng là sau khi suy nghĩ cả một đêm hắn mới hạ quyết tâm làm.
Trước khi tới hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù hôm nay có chịu sự sỉ nhục lớn tới đâu, hắn cũng sẽ nhịn hết!
Nhưng tới thời điểm hiện tại, hắn không thể không thừa nhận việc này khó tới mức nào.
“Thất Hoàng Tử điện hạ đã quỳ ở đây mấy canh giờ rồi, mà trời cũng đã sắp tối. Ta nghe nói vị đại nhân đó rất tốt tính mà, rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện gì, mà khiến vị đại nhân đó giận tới như vậy?”
“Ha ha, đúng là thiển cận? Vị đại nhân đó tốt tính, nhưng một khi ông ta nổi giận, thì đến cả Phong Hoàng cũng phải nể ông ta ba phần!”
“Ồ? Lại còn có chuyện này nữa sao?”
Người đó dùng mấy lời đơn giản thuật lại chuyện trước đây của Tam Hoàng Tử rồi lại nói: “Ta đoán, e là Thất Hoàng Tử cũng xảy ra mâu thuẫn gì đó với tên Cơ Thanh này, thậm chí còn suýt chút nữa định giết chết người ta nữa!”
“Lại có chuyện như vậy à! Nếu thật là vậy, thì có thể giải thích rõ chuyện này rồi! Từ trước đến giờ Thất Hoàng Tử nổi tiếng hống hách ở trong Vương Thành, thường chỉ vì một chuyện nhỏ mà ra tay giết người, lần này thì vấp phải đinh rồi!”
“Ai nói không chứ!”

Trên đời này không thiếu gì kịch hay, Triệu Thừa Càn đã quỳ ở đây rất lâu rồi, những người đứng xem kịch cũng đã đứng ở đây lâu không kém.
Mấy canh giờ trôi qua, mọi người mỗi người một câu, cũng dần đoán được bảy tám phần câu chuyện.
Triệu Thừa Càn cố gắng để không nghe thấy những lời bàn tán đó, nhưng những lời bàn tán dị nghị đó lại không ngừng vang lên bên tai hắn, càng khiến hắn cảm thấy bị dày vò.
Nếu như hôm nay không vì liên quan tới chuyện trọng đại thì hắn nhất định sẽ giết chết tất cả bọn họ!
Đúng lúc này, một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, đó chính là Diệp Viễn.
Diệp Viễn thong thả bước tới trước mặt Triệu Thừa Càn, vươn vai rồi ngáp một cái, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Hả, đây không phải là Thất Hoàng Tử điện hạ sao, ngài ở đây làm gì vậy?”
Triệu Thừa Càn cố nén cơn giận, trầm giọng nói: “Triệu Thừa Càn tới thỉnh tội với Cơ công tử, mong Cơ công tử trách phạt!”
Nói rồi, Triệu Thừa Càn rút cành mận gai từ trên lưng xuống, hai tay đưa tới trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại cố ý cầm lấy cành mận gai, cười nói: “Điện hạ có tội gì, Cơ Thanh ta có chỗ không hiểu. Hôm đó không phải điện hạ ngài đã nói, người đối đầu với ngài đều đã chết rồi sao? Không biết điện hạ có thể xin sự tha thứ từ một người chết rồi hay không?”
“Hôm đó tiểu vương nhất thời hồ đồ, mạo phạm Cơ công tử, cho nên hôm nay mới đặc biệt tới thỉnh tội!” Triệu Thừa Càn sớm đã có sự chuẩn bị, điềm tĩnh đáp lại.
“Ồ, như vậy sao, điện hạ nổi tiếng hung hăng hống hách, không biết hôm nay ta tha thứ cho ngài thì liệu ngày mai ta có chết ở đầu đường xó chợ hay không đây?” Diệp Viễn như cười lại như không nói.
Triệu Thừa Càn chợt chột dạ, quả thật hắn đã dự tính làm như vậy!
Hắn tính đợi chuyện này lắng xuống, sẽ tìm cơ hội để giết chết Cơ Thanh. Đương nhiên hắn sẽ không trực tiếp ra tay.
Giết chết một người có rất nhiều cách, đích thân ra tay giết người là cách ngu xuẩn nhất, phải khiến chuyện này không liên quan tới mình mới là thượng sách.
Nhưng nào ngờ suy nghĩ này của hắn sớm đã bị Diệp Viễn tính ra!
“Cơ công tử lại nói đi đâu rồi, tiểu vương là thật lòng tới nhận tội, cho nên hôm nay mới trịnh trọng như vậy. Hôm đó là ta đã quá lỗ mãng, sau này sẽ không dám như vậy nữa!” Triệu Thừa Càn vội vàng nói.
“Ồ? Vậy sao? Trước giờ ta chưa có kẻ thù nào ở Vương Thành này, nếu như ngày sau ta xảy ra chuyện gì, vậy món nợ này sẽ được tính hết lên đầu điện hạ ngài đó!”
Triệu Thừa Càn càng tức giận!
Ai nói ngươi không có kẻ thù chứ, không phải mấy ngày trước cũng đã đắc tội với Đồng gia đó rồi hay sao?
Lời này của Diệp Viễn là muốn mượn thế của Triệu Thừa Càn mà chèn ép Đồng gia, hơn nữa nếu sau này Diệp Viễn ở Vương Thành có đụng phải ai, thì Triệu Thừa Càn cũng sẽ phải ra mặt làm hoà.
Chuyện này là có ý gì chứ!
Nhưng vì đang trong thời khắc quan trọng, Triệu Thừa Càn cũng chỉ đành bấm bụng nuốt cục hận này xuống.
“Đương nhiên rồi! Chỉ cần Cơ công tử gặp phải chuyện gì ở Vương Thành này cũng đều sẽ quy hết lỗi cho ta, tới lúc đó ta nguyện chết để tạ tội!” Triệu Thừa Càn cắn răng nói.
Chuyện lớn như vậy, những người vây quanh xem kịch không phải chỉ có những võ giả bình thường, đương nhiên còn có không ít người của đại gia tộc đại thế lực.
Triệu Thừa Càn nói ra điều này trước mặt mọi người đã chẳng khác nào trở thành tấm kim bài miễn tử cho Diệp Viễn.
Những gia tộc kia có thế lực lớn tới cỡ nào, thì cũng làm sao dám chống đối lại với Phong Hoàng?
Cho dù Thất Hoàng Tử không đại diện cho cả Phong Hoàng, cho dù hôm nay Thất Hoàng Tử có mất mặt như thế nào thì trước giờ hắn vẫn là người mạnh nhất trong số các hoàng tử, cũng là người có hy vọng kế nhiệm vị trí Phong Hoàng nhất!
Diệp Viễn khẽ cười, nói lại: “Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, mọi người có thể làm chứng, cái mạng nhỏ này của ta, đều đặt cả trong tay Thất Hoàng Tử! Nếu như có một ngày Cơ Thanh ta gặp chuyện không may, thì Thất Hoàng Tử đây cũng không thoát khỏi liên quan!”
Đương nhiên chẳng có ai dám lên tiếng, nhưng Diệp Viễn cũng không cần bọn họ đáp lại.
Để Triệu Thừa Càn nói ra câu này, coi như hắn đã đạt được mục đích của mình.
“Ha ha, xem ra điện hạ rất có thành ý, Cơ Thanh ta đương nhiên cũng không thể không cân nhắc, mời điện hạ về cho, chuyện này coi như kết thúc tại đây.” Diệp Viễn cười nói.
Triệu Thừa Càn thắc mắc: “Cơ công tử, vậy… chuyện đan dược.”
“Đan dược? Đan dược gì?” Diệp Viễn ngạc nhiên hỏi lại.
Triệu Thừa Càn không tin Diệp Viễn không biết chuyện công hội luyện dược sư áp đặt phong tỏa đối với hoàng thất, bây giờ lại còn tỏ ra không biết gì!
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể nói toẹt ra.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ mời hắn vào trong nói chuyện, ai ngờ Diệp Viễn lại cứ thế bảo hắn ra về.
“Ha ha, không có gì.” Triệu Thừa Càn dịu dọng nói.
“Ồ, nếu không có gì, vậy xin phép điện hạ ta về trước? Các sư huynh vẫn đợi ta học đan đạo đây này.” Diệp Viễn híp mắt cười, giống như đã trở thành bạn bè thân thiết với Triệu Thừa Càn vậy.
“À? Ha ha, xin mời.”
Triệu Thừa Càn cũng không biết đây đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ chưa, cũng không biết rốt cuộc Cơ Thanh định làm gì, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Nếu như Tinh Uyên không bỏ lệnh trừng phạt, thì hắn vẫn chưa thoát được tội chết!

Sau khi trở về trên núi, các sư huynh dành lời khen cho Diệp Viễn không ngớt.
“Ha ha, tiểu sư đệ còn nhỏ tuổi nhưng lại hành xử vô cùng thấu đáo! Thiết nghĩ sau khi tên Triệu Thừa Càn đó quay về, cũng sẽ chẳng còn tâm trạng nào nghĩ tới việc khác!” Thi Hạo Nhiên cười lớn nói.
“Đúng vậy, tên Triệu Thừa Càn đó trước giờ quen thói hống hách, hôm nay chịu mất mặt như vậy, lại còn tặng tiểu sư đệ tấm kim bài miễn tội chết, đúng là mất cả chì lẫn chài!” Vưu Quảng nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Làm gì có, suy cho cùng thì trong chuyện này vẫn là sư tôn lợi hại nhất.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất