Chương 403: Thần quyết khiến người ta tức chết.
“Ha ha, sự lợi hại trong lệnh trừng phạt của sư tôn quả thật không thể nào phủ nhận được, nhưng cách xử lý của tiểu sư đệ càng khiến thành quả của chiến tích này tăng thêm một bậc. Không những có thể loại bỏ được mối hoạ từ phía Đồng gia, mà còn lấy được thêm một tấm kim bài miễn tử, thật đúng là lợi hại mà!” Nhị sư huynh ThangTrí cười nói.
“Ha ha, nhị sư huynh quá lời rồi, đệ cũng chỉ nghĩ tới cái lợi trước mắt thôi chứ cũng không ngờ rằng Thất Hoàng Tử có thể nhẫn nhục như vậy, lại đích thân chọn cách nhận đòn chịu tội.” Diệp Viễn cười nói.
“Ừ, quả thật vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người! Tên này biết co biết duỗi, võ công lại vô cùng cường đại, quả đúng là những vị hoàng tử khác không thể nào sánh bằng. Nếu không nằm ngoài dự đoán, người kế vị tiếp theo cho ngôi vị Phong Hoàng chắc chắn sẽ thuộc về hắn! Cho nên sau này tiểu sư đệ vẫn phải cẩn thận thì hơn, tránh để tên tiểu tử đó giở thủ đoạn.” Thi Hạo Nhiên nhắc nhở Diệp Viễn.
Chuyện lần này, cũng khiến mọi người có cái nhìn khác về Triệu Thừa Càn.
Vốn dĩ là người thừa kế Phong Hoàng cao cao tại thượng, lại có thể làm ra chuyện thiếu tự trọng này, khiến cả Vương Thành đều ngạc nhiên.
Thế nhưng nếu suy nghĩ cặn kẽ, cách làm này lại đúng là phương pháp xử lý tốt nhất.
Cho dù Diệp Viễn vẫn không biết tốt xấu, cũng sẽ không thể tiếp tục áp dụng trừng phạt.
Bằng không, cho dù Tê Hà Sơn có đang ở thế chủ động cũng có thể lập tức rơi vào thế bị động.
Với thân phận của Triệu Thừa Càn, làm tới bước này cũng đã là giới hạn của hắn rồi, Diệp Viễn vẫn còn không chịu bỏ qua, thì lại đúng là người không biết trước sau.
Nếu hoàng thất và công hội luyện dược sư thật sự trở mặt với nhau, không bên nào có thể gánh nổi trách nhiệm cho việc này.
Tới lúc đó, người khó xử không chỉ có Phong Hoàng, mà còn có cả Tinh Uyên.
Chính vì như vậy, cách xử lý của Diệp Viễn là hợp tình hợp lý nhất, vừa có thể mang lại lợi ích lớn nhất, lại vừa cho thấy tấm lòng khoan dung của bản thân.
Còn về hành động xin lỗi của Triệu Thừa Càn, Diệp Viễn cũng không quá xem trọng chuyện này.
Hắn làm sao có thể dễ dàng bị hành động này qua mắt được chứ, nếu Triệu Thừa Càn càng tỏ ra ăn năn, lại chứng tỏ hận thù của hắn càng lớn.
Người trước giờ luôn tỏ ra cao ngạo, sẽ không bao giờ cho rằng việc mình làm là sai.
“Đại sư huynh yên tâm, đệ đã có dự tính cả tồi. Đúng rồi, các vị sư huynh này, từ hôm nay đệ sẽ bắt đầu bế quan một tháng, sẽ không thể đàm đạo về đan dược với các sư huynh được nữa.” Diệp Viễn nói.
“Hả? Nhanh như vậy đã bế quan rồi sao?”
Nghe Diệp Viễn nói sắp bế quan, bọn họ lập tức mất hứng.
Mấy ngày nay bọn họ trao đổi cùng Diệp Viễn đã thu hoạch được rất nhiều, thậm chí những thứ bọn họ học được từ Diệp Viễn còn nhiều hơn so với nghe Tinh Uyên giảng giải.
Với tốc độ này, thì việc đột phá trên con đường đan đạo cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng lúc này Diệp Viễn lại bế quan nên đương nhiên là bọn hắn cảm thấy không nỡ.
Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy, đệ có cảm giác bản thân sắp đột phá rồi, cho nên định bế quan, dốc toàn sức đột phá cảnh giới!”
“Thế sao, vậy thì tốt quá rồi.” Thi Hạo Nhiên nói.
…
Diệp Viễn trở về phòng của mình, đột nhiên có một bóng trắng xông về phía hắn.
Tốc độ của bóng trắng này rất nhanh, với thân pháp của Diệp Viễn lại không tránh được!
“Liệt Diễm Hoá Long!”
Trong trường hợp cấp bách, Diệp Viễn liền xuất chiêu Liệt Diễm Hoá Long, đối phó lại với bóng trắng đó!
“Ầm!”
Bóng trắng đó bay bắn ra ngoài, còn Diệp Viễn trước lực công kích quá mạnh nên cũng bước lùi lại hai bước.
Thế nhưng, Diệp Viễn không kinh ngạc, mà lại tỏ vui mừng nói: “Bạch Quang, mi đã đột phá rồi!”
“Đúng vậy, đại ca…”
Một giọng trẻ con còn bập bẹ vang lên bên tai Diệp Viễn, chính là thú ngữ thông dụng.
“Hả? Mi đã mở ra ký ức truyền thừa rồi sao?” Diệp Viễn lại lần nữa ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy.” Lần này, giọng nói của Bạch Quang đã rõ hơn nhiều.
“Ha ha, tốc độ đột phá của tên tiểu tử mi cũng nhanh thật đó, cũng sắp gần bằng tiểu gia ta rồi!” Trông thấy Bạch Quang mở miệng nói chuyện, Diệp Viễn cũng cảm thấy rất vui mừng.
Bạch Quang cười nói: “Đại ca, huynh mới ghê gớm ấy, tốc độ đột phá quá nhanh, chẳng có giới hạn nào!”
“Hả? Mới chỉ là tên nhóc có mấy tuổi mà mi đã gọi ta là đại ca à?” Diệp Viễn không vui nói.
“Ta không gọi huynh là đại ca thì gọi là gì? Ta cũng không thể gọi huynh là chủ nhân được, thần thú làm sao có thể trở thành vật nuôi của con người được chứ!” Bạch Quang ưỡn ngực, tỏ ra cao ngạo nói.
Diệp Viễn bị bộ dạng của nó chọc cho cười lớn, nói: “Ta cũng không bảo mi gọi ta là chủ nhân, nhưng tuổi của ta có thể làm thúc thúc của nhóc được đấy. Được rồi, gọi một tiếng thúc thúc đi!”
Nghe câu này của Diệp Viễn, Bạch Quang suýt chút nữa ngã ra đất, không vui nói lại: “Mơ đi! Loài người các huynh không phải đều dựa và cảnh giới để xưng hô sao, bây giờ ta đã đột phá lên cấp ba rồi, gọi huynh một tiếng đại ca có gì không đúng chứ?”
“Hừm, hình như là như vậy thật. Được rồi, đại ca thì đại ca.” Diệp Viễn trong lòng kích động hỏi: “Đúng rồi, nhóc khởi động ký ức truyền thừa rồi, vậy đã biết lai lịch của mình chưa?”
Diệp Viễn vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của Bạch Quang, rõ ràng là hậu duệ của Lưu Quang Bạch Hổ, nhưng lại có năng lực đặc biệt trong việc tìm kiếm bảo vật, thật đúng là kỳ quái.
Bạch Quang lại lắc đầu nói: “Không biết, ta chỉ khởi động được một phần của ký ức truyền thừa, còn lại đều đã bị phong ấn rồi, không tài nào mở được.”
Diệp Viễn thất vọng đáp: “Vậy à, thật đáng tiếc. Nếu biết được lai lịch của nhóc, có lẽ ta có thể tạo ra đan phương, nói không chừng có thể để cho mi đột phá lên cảnh giới Thần Thú cũng nên!”
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, Bạch Quang cũng có chút thất vọng.
Diệp Viễn lại đột nhiên hỏi tiếp: “Vậy ngươi đã thức tỉnh được mảnh ký ức nào, nói ra coi.”
Đối với thần thú mà nói, ký ức truyền thừa là thứ vô cùng quan trọng, thông thường sẽ không bao giờ nói cho loài người biết.
Nhưng từ sau khi mẫu thân chết, Bạch Quang đã coi Diệp Viễn là thân thích duy nhất của mình, bằng không trong lúc nguy hiểm, cũng sẽ không sống chết quyết chiến với Triệu Thừa Càn bảo vệ Diệp Viễn.
“Ồ... đều là một vài thứ linh tinh, ví dụ như thú ngữ. Thứ có ích nhất là thức tỉnh được một môn công pháp, nhưng cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ ba mà thôi.” Bạch Quang nói.
“Hả? Công pháp gì vậy?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi tiếp.
“Bạch Hổ Ám Quang Thần Quyết!” Bạch Quang nói.
“Lại là thần quyết!” Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên.
Tuy Diệp Viễn cũng luyện thần quyết, nhưng không có nghĩa đây là môn công pháp phổ biến.
Mỗi một thần quyết xuất hiện, đều sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu ở Thần Vực.
Vậy mà Diệp Viễn lại có thể tìm thấy một tiểu Bạch Hổ có lý ức về thần quyết ở hạ giới, điều này thật đáng để suy nghĩ!
Tuy Diệp Viễn chưa từng nghe qua bộ hồn quyết này, nhưng sự cường đại của nó thì không cần nói cũng biết!
“Đúng vậy! Ta cũng không biết, thậm chí ta đã bắt đầu tu luyện bộ thần quyết này từ sớm rồi, nó giống như một phần trong cơ thể ta vậy.” Bạch Quang nói.
Đột nhiên Diệp Viễn nghĩ ra điều gì đó, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nói: “Lẽ nào là… khi ngươi nuốt những viên đan dược kia, cơ thể ngươi đã khởi động Bạch Hổ Ám Quang Thần Quyết?”
Bạch Quang gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Thần sắc của Diệp Viễn trở nên vô cùng cổ quái nói: “Vậy ngươi đã thức tỉnh tới tầng thứ ba, không lẽ… cũng là vì ăn số đan dược đó là có thể tăng cảnh giới được sao?”
Bạch Quang ngây ngô, thành thật gật đầu nói: “Đại ca quả thật lợi hại, vừa đoán đã trúng rồi!”
“Ta đoán… cái đầu ngươi ấy!” Diệp Viễn tức giận cố nén một câu chửi thề.