Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 417: Không ai dám lên!

Chương 417: Không ai dám lên!
Mặt mũi của Triệu Thừa Càn tối sầm xuống, nhưng hắn không thể không thừa nhận, lời của Thượng Quan Lăng Tuyết nói không sai.
So với hắn, Diệp Viễn ngoài cảnh giới chưa cao ra, thì tất cả đều hoàn hảo!
Triệu Thừa Càn có chút không dám tưởng tượng, nếu như Diệp Viễn có cảnh giới ngang bằng hắn, trận chiến giữa hai người sẽ có kết quả như thế nào.
Nếu như để Diệp Viễn sống thì chắc chắn ngày đó cũng sẽ tới nhanh thôi!
Triệu Thừa Càn suy nghĩ, bất giác lại đưa ánh mắt về phía Diệp Viễn đang đứng trên võ đài.

“Còn ai nữa?” Diệp Viễn nhìn thẳng, lãnh đạm nói.
Trận đấu vừa rồi giữa Diệp Viễn và Vương Kiệt đã trấn áp không ít người. Ít nhất là những võ giả Ngưng Tinh Cảnh đã không dám xem thường mà cứ thế bước lên võ đài như trước.
Còn chưa thấy hắn xuất chiêu mà trong chốc lát đã đánh bại Vương Kiệt ở Ngưng Tinh Cảnh tầng chín, nếu cứ thế lên không phải tự làm trò cười cho mọi người sao?
“Có ta!”
Đúng lúc này, một đại hán cường tráng nhảy lên võ đài.
“Mời!” Diệp Viễn trước sau vẫn giữ nguyên tư thế mời tham chiến.
“Ha ha, chiêu công kích thần hồn của ngươi có lẽ chỉ có tác dụng với võ giả Ngưng Tinh Cảnh, nhưng bây giờ ta đã có sự đề phòng, chiêu đó sẽ không còn tác dụng nữa đâu!” Vị đại hán đó cười lạnh nói.
Diệp Viễn lãnh đạm cười đáp: “Vậy sao?”
Cơn thịnh nộ bất chợt bùng lên trong vị đại hán đó khi hắn nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Viễn!
“Muốn chết hả!” Vị đại hán bước từng bước lớn xông tới trước mặt Diệp Viễn.
Đừng chỉ nhìn thân nhìn đồ sộ nặng nề của hắn, thực chất mỗi bước chân của hắn đều rất linh hoạt và mạnh mẽ.
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn nhiều so với Vương Kiệt.
Một quyền chắc nịch giáng xuống như muốn đập vỡ đầu Diệp Viễn!
Thế nhưng… chỉ nghe một tiếng “ầm” vô cùng lớn vang lên, cả võ đài rung chuyển.
Diệp Viễn, vẫn chưa nhúc nhích!
“Đây… đây lại là công kích thần hồn nữa sao? Vị đại hán đó là võ giả Hoá Hải Cảnh! Hơn nữa… hắn còn nói bản thân cũng đã có sự phòng bị…”
“Thật đáng sợ! Chiêu công kích thần hồn của Cơ Thanh lại đáng sợ như vậy! Đến cả võ giả Hoá Hải Cảnh cũng chưa ép được hắn phải ra tay?”
“Ra tay? Ra tay làm cái gì? Chiêu này của hắn là tấn công thần hồn, ngươi nói người ta còn cần phải ra tay sao?”
“Rốt cuộc Cơ Thanh đã sử dụng chiêu thức này như thế nào vậy, làm thế nào mà hắn lại có thể chiến thắng được cả võ giả Hoá Hải Cảnh? Thật không thể tin được!”

Diệp Viễn cũng không có thần hồn bí kỹ cao siêu gì cả, vẫn chỉ là “Kinh Thần Thứ” mà thôi.
Dùng thần hồn công kích để chiến đấu với đối thủ ở cảnh giới cao hơn, đối với người khác mà nói là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng đối với hắn lại dễ như trở bàn tay.
Cảnh giới thần hồn của Diệp Viễn lúc này đã đạt tới cảnh giới của đại Đan sư!
Giống với khi còn là Đan sư, đại viên mãn của hắn lúc này đã không còn giống với đại viên mãn của hắn khi ở kiếp trước.
Trên thực thế, thần hồn của hắn lúc này đã gần như đạt tới trình độ của võ giả Hoá Hải Cảnh.
Dùng thần hồn bí kỹ để đối phó với võ giả Hoá Hải Cảnh đã không còn là chuyện gì quá nặng nhọc.
Với trình độ của Diệp Viễn về phương diện thần hồn, thì cho dù trong trường hợp cảnh giới thần hồn có sự chênh lệch quá lớn, hoặc ngay cả khi đối phương có sự chuẩn bị thì cũng có sao chứ?
Trọng tài của Tiêu gia vẫn còn đang nhìn tới nhìn lui, không biết vị đại hán này có đứng lên thi đấu tiếp nữa không.
Diệp Viễn thấy vậy cười nói: “Đừng nhìn nữa, hắn không đứng lên nổi đâu, kéo xuống đi.”
“Hả? Ờ… ờ. Người đâu, kéo người này xuống!” Vị trọng tài đó ngây người ra nói.
Nhìn thấy vị đại hán đó ngã ra đất, sắc mặt Triệu Thừa Càn và Thượng Quan Lăng Vân đều không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Nhất là Triệu Thừa Càn, hắn đã không biết nên nói gì nữa.
Vừa rồi hắn còn nói Diệp Viễn không đấu lại với võ giả Hoá Hải Cảnh, kết quả vị đại hán đó lại đổ ầm xuống ngay trước mặt tất cả mọi người.
Thượng Quan Lăng Vân cười khổ khi chứng kiến cảnh này: “Xem ra chúng ta đã coi thường vị Cơ huynh đệ này rồi, công kích thần hồn của hắn có tác dụng với cả võ giả Hoá Hải Cảnh!”
Hoá Hải Cảnh mà Thượng Quan Lăng Vân nói tới, đương nhiên không phải là chỉ riêng gì vị đại hán kia.
Tuy võ giả bình thường không tu luyện thần hồn, nhưng nhất định sẽ có thủ đoạn để bảo vệ thần hồn.
Vị đại hán vừa rồi còn nói rõ ràng là đã có sự đề phòng, nhưng sự đề phòng của hắn lại vẫn không chịu nổi một kích. Nếu đổi lại là Thượng Quan Lăng Vân, sự phòng ngự của hắn tuyệt đối không dễ dàng bị phá vỡ như vậy.
Ngược lại Thượng Quan Lăng Tuyết lại đột nhiên trở nên tinh quái, cười nói với Triệu Thừa Càn: “Thất Hoàng Tử điện hạ, chi bằng ngài đoán xem, vị võ giả Hoá Hải Cảnh tiếp theo lên võ đài có phá giải được chiêu này của Cơ Thanh hay không?”
Triệu Thừa Càn hừ lạnh một tiếng: “Ta không tin, hắn chỉ dựa vào chiêu này, có thể đánh bại được tất cả mọi người!”

Sau khi võ đài được thu dọn, Diệp Viễn lại lần nữa lãnh đạm nói: “Còn ai muốn lên nữa không?”
Không thể không nói, trận đấu võ cầu thân này đã tập hợp được rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, võ giả Hoá Hải Cảnh có mặt ở đây rất đông, vị đại hán vừa rồi chỉ là một võ giả có thực lực yếu nhất trong đám võ giả Hóa Hải Cảnh.
Trước ba mươi tuổi có thể đột phá Hoá Hải Cảnh đã là thành tích vô cùng đáng nể.
Tất cả những võ giả ở đây đều rất tự tin, cho dù là khi đó vị đại hán kia ngã xuống, bọn họ cũng không tin Diệp Viễn có thể đấu lại được với tất cả mọi người ở đây!
Nhưng kết quả trong mấy trận tiếp theo, vẫn chưa có vị Hoá Hải cảnh nào chống lại được chiêu này của Diệp Viễn!
Từ đầu tới cuối, Diệp Viễn vẫn chưa động tới một ngón tay!
Hơn nữa người mạnh nhất trong những võ giả này, đã đạt tới Hoá Hải tầng ba!
Sau khi hắn ngã xuống, đã không còn một ai dám lên võ đài.
Nhất thời, tất cả mọi người dưới võ đài đều ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám tiếp tục tùy tiện bước lên nữa!
Ngay cả Hoá Hải Cảnh tầng ba cũng không qua nổi chiêu thức đó của Diệp Viễn, thì còn đánh thế nào đây?
“Cơ Thanh này đúng thật là ghê gớm mà, chỉ một chiêu thôi đã hạ gục được nhiều đối thủ như vậy! Đối với chiêu thức này, nếu như không có thần hồn bí kỹ cường đại để bảo vệ thần trí thì còn ai dám đấu với hắn nữa chứ?”
“Đúng vậy, như này thì quá ức hiếp người khác đi! Ta thấy trước mặt Cơ Thanh, ba mươi năm tu luyện này ném cho chó ăn được rồi! Người ta bảo ngươi ngã, ngay cả một giây ngươi còn không chống đỡ nổi thì đánh thế nào?”
“Hoá ra, luyện dược sư lại có thể mạnh tới mức này, thật đúng là được mở mang tầm mắt! Lúc này ta rất muốn xem xem Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà có thể ép Cơ Thanh xuất chiêu được hay không!”
“Bây giờ ta mới biết, ngông cuồng của Diệp Viễn từ đâu mà có! Ban đầu mọi người đều cười nhạo hắn, bây giờ xem ra chúng ta mới là những kẻ ngốc! Hắn có thực lực như vậy, bước lên võ đài đầu tiên thì sao chứ?”
Dưới võ đài tiếng bàn tán vẫn không ngớt, có thể thấy lúc này đã có không ít người từ bỏ ý định bước lên võ đài.
Chí ít là những võ giả mới đột phá lên Hoá Hải Cảnh, căn bản là không còn ai dám bước lên võ đài nữa rồi.
Tiêu Trường Phong nhìn thấy cảnh tượng này mới biết hắn hiểu quá ít về Diệp Viễn!
Người thanh niên này, thật khó đoán định trước điều gì, hắn không ngừng mang tới sự kinh ngạc cho tất cả mọi người!
“Cơ công tử đã liên tiếp đánh bại bảy người, còn có ai muốn lên võ đài thách đấu nữa không? Nếu như không có ai, vậy tại hạ sẽ tuyên bố kết quả!” Vị trọng tài kia hô lớn.
Tất cả mọi người ở dưới khán đài đều liếc mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên võ đài thi đấu.
“Nếu đã như vậy, ta tuyên bố...”
Hoàng Văn Thu đã không ngồi yên được nữa, tuy tên Cơ Thanh này vô cùng quái dị, nhưng hắn không thể chưa đánh đã lui.
Hơn nữa hắn không giống với những tên ô hợp đó, hắn tin bản thân có thể chặn được đòn công kích thần hồn của Diệp Viễn.
Hoàng Văn Thu đang định đứng lên thì nghe một giọng nói lớn tiếng vang lên.
“Đợi chút!”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên võ đài, cắt đứt lời nói của trọng tài.
“Tại hạ Từ Thanh, muốn thỉnh giáo chiêu thức công kích thần hồn của Cơ công tử!” Người đó lại hướng về phía Diệp Viễn chắp tay nói.
Từ Thanh này chính là người đầu tiên nhìn ra cách thức tấn công của Diệp Viễn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất