Chương 420: Xa luân chiến bỉ ổi.
Vừa nghe thấy Phòng Ngự Tuyệt Đối, Thượng Quan Lăng Tuyết cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Phòng Ngự Thần Hồn Tuyệt Đối, nói như vậy không phải là nói chỉ có Cơ Thanh đánh người khác, còn người khác chỉ có thể chịu đòn của hắn thôi sao? Chiêu này thật lợi hại!”
Thượng Quan Lăng Vân cũng gật đầu nói: “Trước kia nghe qua về Phòng Ngự Tuyệt Đối còn tưởng là chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến! Cơ Thanh này thật ghê gớm!”
Triệu Thừa Càn cười lạnh nói: “Cái gì mà Phòng Ngự Tuyệt Đối chứ, chỉ là chưa gặp phải đối thủ mạnh mà thôi! Chỉ cần hồn lực mạnh hơn hắn, thì chiêu Phòng Ngự Tuyệt Đối của hắn ta cũng sẽ trở thành trò cười!”
“Vậy sao? Không biết trong số các ngươi, có ai có thể phá được Phòng Ngự Tuyệt Đối đó?” Thi Hạo Nhiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Triệu Thừa Càn lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tỏ ra kiêu ngạo đáp: “Hồn võ giả cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo, con đường võ giả thênh thang hơn nhiều! Về thần hồn hắn có Phòng Ngự Tuyệt Đối, nhưng không biết là hắn có thể chống đỡ được nổi “Bá Võ Khiếu Vân Thương” của ta không?”
Thi Hạo Nhiên cười nói: “Cái đó thì chưa chắc!”
Triệu Thừa Càn nghe vậy cười lớn nói: “Được thôi, ta cũng không đôi co nhiều với Thi đan vương ngài. Thêm một bại tướng dưới tay ta, ta cũng chẳng để trong lòng. Nhưng… hắn phải thắng được Văn Thu và Tại Hà mới được, hai người bọn họ cũng không đơn giản đâu.”
Tuy trước đó Triệu Thừa Càn đã từng rất mất mặt, nhưng uy thế của hắn vẫn còn, danh xưng đệ nhất Vương Thành cũng không phải tự dưng mà có.
Nhận được sự đồng ý của Triệu Thừa Càn, Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà đều tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Đương nhiên, cho dù Triệu Thừa Càn không nói như vậy, hai người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Viễn.
Nhưng lúc này Hoàng Văn Thu lại cười bí hiểm nói: “Thất Hoàng Tử điện hạ yên tâm, thần đã chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho Cơ Thanh, tin rằng hắn sẽ phải cảm ơn thần.”
“Ồ? Vậy ta cũng rất mong chờ!” Triệu Thừa Càn đột nhiên thấy phấn chấn hơn hẳn.
…
Thu xếp xong cho Từ Thanh, trận đấu võ cầu thân này lại tiếp tục được diễn ra.
Nhưng biểu hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn đã nhất thời khiến mọi người không còn ai dám bước lên võ đài nữa.
Công kích thần hồn cường đại, lại có thêm cả Phòng Ngự Tuyệt Đối. Yêu nghiệt như vậy làm sao có thể đối phó được đây?
Đến cả Hoá Hải tầng ba cũng không làm gì được hắn, trừ phi có Hoá Hải tầng bốn đứng ra thi đấu, bằng không căn bản không còn ai có thể là đối thủ của Diệp Viễn nữa.
“Còn ai lên thách đấu với Cơ Thanh công tử nữa không?” Thấy không ai bước lên võ đài, trọng tài đành lên tiếng hỏi.
Đúng lúc này, một thanh niên nhảy vọt lên võ đài, nói: “Có ta có ta!”
Thực lực của người này cũng không tầm thường, đã đạt tới cảnh giới Hoá Hải tầng ba.
Chỉ là cảnh giới này đối với Diệp Viễn mà nói, chưa chắc đã đủ để trở thành đối thủ của hắn. Điểm này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Tên tiểu tử này não hỏng rồi sao? Biết rõ không phải là đối thủ của Cơ Thanh lại còn chạy lên, muốn ăn hành à?”
“Ha ha, có lẽ người ta rảnh quá, lên để giúp người khác tập luyện!”
“Thật không thể hiểu nổi, sao bây giờ càng ngày càng nhiều kẻ ngốc thế nhỉ?”
Người thông minh trên thế giới này rất nhiều, biết rõ không đấu lại được nhưng vẫn lên để làm trò cười cho mọi người, đương nhiên sẽ bị coi là tên ngốc trong mắt người khác.
Quả nhiên, Diệp Viễn chỉ cần một chiêu Kinh Thần Thứ cũng đã khiến người thanh niên đó ngã ngay xuống.
Nhưng ngay sau khi người thanh niên này ngã xuống, lập tức lại có một võ giả Hoá Hải Cảnh khác nhảy luôn lên võ đài, cũng rất nhanh bị Diệp Viễn hạ gục.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, đây mới chỉ là bắt đầu!
Từ sau lúc đó, từng võ giả trẻ tuổi lần lượt thay nhau nhảy lên võ đài, cảnh giới của tất cả bọn họ đều là Hoá Hải tầng hai, tầng ba.
Tuy từng người một trong bọn họ đều bị Diệp Viễn hạ gục, nhưng dường như mọi người đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Nếu có một hai tên ngốc thì cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ sao lại có tới cả chục tên ngốc như vậy chứ?
Diệp Viễn bất giác cau mày, từ khi trận đấu bắt đầu hắn chỉ hạ gục đối thủ trong chớp mắt, mục đích chính là để ra uy với đám người bên dưới võ đài, để bọn họ không dám bước lên thách đấu.
Bởi bên dưới có hàng ngàn hàng vạn võ giả, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể đối phó hết được!
So với dùng võ thuật thì Kinh Thần Thứ có uy lực hơn nhiều, bởi hắn không cần động tới một ngón tay.
Trên thực tế, hắn đã tạo ra được hiệu ứng như mong muốn, khiến không còn kẻ nào dám tùy tiện lên võ đài.
Tuy dưới võ đài có không ít võ giả Hoá Hải Cảnh trên tầng bốn, nhưng bọn họ vẫn đang trong trạng thái quan sát.
Những người này đều là những người có tiếng tăm cho nên ai cũng không dám lên trước vì sợ mất mặt.
Chỉ là không ngờ rằng, đột nhiên lại xông ra một đám người không sợ chết như vậy, hết người này tới người khác lao tới, điều này không khỏi khiến Diệp Viễn cảm thấy hoài nghi.
Ánh mắt bất chợt liếc nhìn về phía đám người Triệu Thừa Càn, rất nhanh đã phát hiện biểu hiện của Hoàng Văn Thu có chút đắc ý, hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
“Muốn dùng xa luân chiến để làm tiêu hao chiến lực của ta sao? Ha ha, thật đúng là óc chó mà! Nếu ngươi muốn dùng trò bẩn thỉu này thì cũng đừng trách ta không khách khí! Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể phái được bao nhiêu người tới!” Trong lòng Diệp Viễn khẽ cười lạnh một tiếng.
Lúc này, dưới võ đài cũng đã có vài người thông minh nhìn ra chỗ không đúng, bắt đầu lên tiếng chửi bới.
“Thật đúng là vô sỉ, lại dùng xa luân chiến để làm tiêu hao thực lực của Cơ Thanh!”
“Này, còn mặt mũi nữa không vậy? Đấu võ cầu thân là dựa vào thực lực thật sự của bản thân, dùng chiêu thức hạ đẳng như vậy, sẽ tổn thọ đấy!”
“Dùng thủ đoạn như vậy, thắng cũng không có gì vẻ vang đâu! Nếu Như Yên tiểu thư phải lấy loại rác rưởi như thế này, ta là người đầu tiên phản đối!”
Nhưng Hoàng Văn Thu vẫn tỏ ra bình tĩnh khi nghe thấy những lời chửi đổng này.
Hiển nhiên, hắn không để tâm tới những lời đó.
“Ha ha, thủ đoạn của Hoàng công tử tốt lắm, đường đường là cao thủ đứng thứ hai trong Vương Thành, lại dùng thủ đoạn này để làm tiêu hao thực lực của đối phương, thật khiến chúng ta bất ngờ!” Sư huynh Thang Trí của Diệp Viễn tỏ rõ sự không vui.
Hoàng Văn Thu lại cười nói: “Dám đứng trên võ đài, thì cũng phải dám nhận thách thức từ những anh kiệt trẻ tuổi trong thiên hạ. Nếu như không có suy nghĩ này, ta thấy tốt nhất là nên cút xuống khỏi võ đài thì vẫn hơn.”
Thang Trí cười lạnh nói: “Không biết Hoàng công tử có nghe thấy những lời của các võ giả ở dưới kia không? Anh kiệt trẻ tuổi? Hoàng công tử thật đúng là thích dát vàng lên mặt mình!”
Triệu Thừa Càn lại lãnh đạm nói: “Trước giờ thắng làm vua thua làm giặc, ta chẳng thấy cách làm của Văn Thu có chỗ nào không thoả đáng cả. Nếu như đã biết quy tắc trong trận đấu võ cầu thân ngày hôm nay, thì cũng phải có chiến lược sắp xếp. Cơ Thanh dám là người đầu tiên bước lên võ đài, lẽ nào còn sợ người khác tới khiêu chiến với hắn sao?”
“Hừ! Thật đúng là bỉ ổi!” Thang Trí nhìn hai người bọn họ mà giận run người, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
“Đại sư huynh, mấy tên tiểu tử tự xưng là cao thủ số một, số hai ở Vương Thành này mà lại quá vô sỉ! Nếu cứ thế này, ta sợ tiểu sư đệ hắn…” Thang Trí nói nhỏ với Thi Hạo Nhiên.
Thi Hạo Nhiên lại chỉ lãnh đạm cười nói: “Đệ cứ xem tiểu sư đệ đi.”
Thang Trí lặng người, bất giác nhìn về phía Diệp Viễn, quả nhiên thấy hắn vẫn đứng yên như cũ!
Trước đó, tuy Diệp Viễn chỉ tỏ ra nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng cũng không có mấy phần sát khí.
Còn lúc này, khí thế trên người Diệp Viễn đã thay đổi hẳn!
“Bọn chúng muốn dùng phương pháp này để đối phó với tiểu sư đệ, e là đã tính sai rồi. Tiểu sư đệ cũng không phải dạng vừa, chỉ cần nhìn vào chuyện hắn dùng thủ đoạn cực đoan để huỷ hoại triệt để Đồng Vĩnh Xương là đủ biết rồi. Tiếp theo, sợ là tên tiểu tử Hoàng Văn Thu này cũng sẽ phải chịu đau mà thôi.” Thi Hạo Nhiên cười nói.