Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 431: Trận chiến kinh hoàng!

Chương 431: Trận chiến kinh hoàng!
“Không gì là không thể! Lực tấn công của thương là rất mạnh, Triệu Thừa Càn đã lĩnh ngộ được chân ý. Nếu ta đoán không sai, chiêu này kết hợp tất cả sự lĩnh ngộ của hắn vào lực tấn công, lực này không hề nhỏ chút nào. Đương nhiên, nếu như ta là đối thủ của hắn, cũng sẽ không ngu gì mà đứng yên đợi hắn tới tấn công mình. Nói cho cùng, Cơ Thanh vẫn chịu thiệt thòi về mặt cảnh giới.” Thượng Quan Lăng Vân tự tin nói.
“Vậy huynh nói, Cơ Thanh có thể đỡ được chiêu này không?” Thượng Quan Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Không biết! Ta không nhìn thấu được Cơ Thanh, so với Triệu Thừa Càn thì có lẽ hắn còn là đối thủ đáng sợ hơn, bởi vì ta chưa bao giờ biết được tiếp theo hắn sẽ mang tới những điều ngạc nhiên gì!” Sắc mặt Thượng Quan Lăng Vân nghiêm lại.
Tuy Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn đã từ lâu chưa từng giao đấu trực diện, nhưng dù sao thì bọn họ cũng cùng nhau trưởng thành, cho nên vẫn đoán được phần nào về thực lực của đối phương.
Nhưng Diệp Viễn lại không giống như vậy, từ khi bắt đầu đứng trên võ đài, Diệp Viễn đã đưa ra các phương pháp ứng chiến khác nhau hết lần này đến lần khác!
Công kích thần hồn, Phòng Ngự Tuyệt Đối, Thiên Lưu Phi Hoa, Bán Nguyệt Trảm, đến cả tuyệt kỹ của Tiết gia là Nguyên Linh Cửu Biến, Diệp Viễn còn sử dụng thành thạo hơn cả gia chủ Tiết gia.
Mọi người không bao giờ có thể biết được, tiếp theo Diệp Viễn sẽ dùng chiêu thức nào.

Đột nhiên, Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Cơ Thanh muốn làm gì vậy? Đầu hàng rồi sao?”
“Có lẽ… hắn chuẩn bị chiêu thức nào đó?”
“Chuẩn bị chiêu thức mẹ gì! Ngươi không nhìn thấy hắn còn không cả thèm vận nguyên lực sao? Chiêu tiếp theo của Thất Hoàng Tử nhất định là đòn trí mạng, nếu bây giờ hắn vẫn không còn xuất thế thì chẳng phải là đang chờ chết rồi còn gì?”
Triệu Thừa Càn nhìn thấy cảnh tượng này, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không có nghĩa hắn không tiếp tục duy trì “thế” này của hắn!
Tinh tuý trong chiêu thức này của Triệu Thừa Càn nằm ở “thế” !
Hắn không tạo được thế của Thương Ảnh Sát như mong muốn, không đồng nghĩa với việc hắn không lĩnh ngộ được nhiều trong phương diện này.
Ngược lại, Triệu Thừa Càn lại rất lợi hại trong lĩnh ngộ “thế” !
Cũng vì vậy, hắn mới bày ra chiêu thức như lúc này!
“Thế” của Thương Ảnh Sát, rất khó để tập trung lại.
“Ha ha, biết không tránh được chiêu này, nên từ bỏ luôn rồi sao? Nhưng ta cũng sẽ không nương tay đâu!” Triệu Thừa Càn thầm nói trong lòng.
Đúng lúc này, Diệp Viễn chợt mở to mắt, một luồng khí thế chợt bùng lên bao quanh lấy hắn!
“Ngươi là muốn ép ta đấu trực diện với ngươi sao? Được, ta giúp ngươi được toại nguyện!” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Viễn vang lên bên tai mọi người.
m thanh này lại bình tĩnh tới mức khiến người thường không dám tới gần, như thể Diệp Viễn đã trở thành một người đến từ thế giới khác vậy!
“Đây là Tâm Lặng Như Nước! Không sai, đây đúng chính xác là Tâm Lặng Như Nước! Tâm cảnh đến cả Triệu Thiên Dận cũng không cách nào lĩnh ngộ được, mà tên tiểu tử này lại có thể lĩnh ngộ khi thực lực chỉ mới ở Ngưng Tinh Cảnh!” Thượng Quan Văn Duệ trước giờ vẫn giữ im lặng lúc này cũng không giấu được sự ngạc nhiên.
“Thật không thể ngờ được rằng, hắn mới chỉ là tên nhóc mười sáu tuổi mà đã luyện thành tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước. Trong cả tỉ võ giả cũng chưa chắc đã có được lấy một người có thể lĩnh ngộ được, sao hắn có thể làm được điều đó chứ?” Tiết Hồng Phi lắc đầu cảm thán.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai tay Diệp Viễn nắm thành nắm đấm, từ từ đưa lên ngang người. Hơn nữa lại có hai nguyên khí thuộc tính khác nhau bùng phát lên từ trong lòng bàn tay hắn!
Trong lòng bàn tay trái xuất hiện một cơn lốc nhỏ, cơn lốc nhanh chóng khuyếch đại biến thành một con rồng gió!
Còn lòng bàn tay phải lại là một đốm lửa nhỏ màu vàng nhạt, ngọn lửa mỗi lúc một lớn hơn rồi biến thành một con rồng lửa!
Lúc này Diệp Viễn đang điên cuồng điều động ngưng tụ nguyên lực thiên địa!
Nửa bước Hoá Hải, chỉ có thể điều động được nguyên lực thiên địa ở phạm vi rất nhỏ, nhưng đối với Diệp Viễn mà nói, nửa bước Hoá Hải cũng đã đủ để liên kết giữa hắn với nguyên lực thiên địa đạt tới trình độ khủng khiếp.
Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, chính là để nguồn sức mạnh này trở nên mạnh nhất, điều động được càng nhiều nguyên lực thiên địa hơn nữa!
Lúc này, Diệp Viễn cũng đã dốc toàn lực!
“Thế” của Triệu Thừa Càn vẫn tăng dần lên, đến lúc này thì khí thế của Triệu Thừa Càn cũng đã đạt tới đỉnh điểm!
“Bá Võ Khiếu Vân Thương - Nhất… Tuyến… Thiên!” Triệu Thừa Càn thấp giọng gằn từng chữ.
Thương này vừa vung ra, mang theo nguồn nguyên lực thiên địa vô tận, cuồng bạo tới cực điểm!
Những nơi mà cây thương bay qua, cát bụi đá sỏi bị cuốn tung lên, cả võ đài đã bị một thương này của hắn nghiền nát thành bụi!
Cùng lúc đó, hai con rồng trong tay Diệp Viễn vừa đẩy ra cũng đã nhanh chóng cuộn lại với nhau!
“Phong Hoả Liệt Diễm Hoá Long!” Diệp Viễn hét lớn.
Hai con rồng dần nhập làm một, trở thành một con phong hoả long vô cùng to lớn!
Con rồng đó nhanh chóng bay tới quấn lấy Triệu Thừa Càn, sau đó phát ra một trận nổ mạnh!
Mặt Tiêu Trường Phong biến sắc, vội hét lên: “Mau! Mau tránh ra!”
Thực ra không cần hắn lên tiếng thì mọi người cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Chiêu thức của hai người bọn họ quá kinh khủng, một khi va vào nhau sẽ tạo ra cảnh tượng thế nào, điều này không ai trong số bọn họ tưởng tượng nổi!
Lúc này, cả võ đài đã sớm trở thành một đống tro tàn, chấn động không ngừng lan toả ra mọi phía!
Những khách quý ngồi trên khán đài cũng đã chạy khỏi chỗ ngồi của mình.
Trong lúc mọi người tán loạn, công kích của hai người bọn họ va chạm vào nhau!
“Ầm...”
Tiếng nổ mạnh vang đến tận mây xanh truyền ra, chấn động đến mức tất cả đều cảm thấy inh tai nhức óc.
Ánh sáng chói loá như mặt trời khiến mọi người không tài nào mở mắt ra được!
“Chạy mau! A…!” Một tên võ giả cho rằng mình đã chạy tới chỗ an toàn, nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy có điều không đúng, không bao lâu sau đã bị xung động đó hất văng ra.
“A!”
“A!”

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, chỉ thấy từng võ giả một đều bị khí lãng khổng lồ đó hất văng.
Uy lực của chiêu thức này vô cùng đáng sợ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến cùng thì hai người bọn họ đã làm gì? Ui da, đau quá!”
“Con mẹ nó, đây mà là hai võ giả Hoá Hải Cảnh chiến đấu với nhau sao? Võ giả Hoá Hải cảnh đã mạnh tới mức này từ lúc nào vậy?”
“Hai người đó sao rồi? Cuối cùng thì ai thắng?”
‘Không biết, không nhìn thấy gì cả! Luồng ánh sáng nhức mắt đó nãy giờ vẫn chưa tắt!”
Rất nhiều người cố gắng híp mắt lại muốn nhìn bên trong luồng sáng ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhìn thấy một mảng mịt mờ, ngoài ra không nhìn thấy bất kỳ điều gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng luồng sáng đó cũng đã dần tắt, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người là cảnh tượng hoang tàn.
Võ đài đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là một cái hố cực lớn!
Trong cái hố đó, Triệu Thừa Càn tay vẫn cầm thương, như thể vẫn đang bày thế.
Còn Diệp Viễn bị đánh hất bay ra xa mười mấy trượng, y phục nát tươm, trên người lại toàn vết thương, khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Như Yên vừa nhìn, mắt nàng lập tức đỏ lên!
Nàng hất khăn trùm đầu ra, nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Viễn, đỡ lấy hắn, nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng.
Hai mắt Diệp Viễn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt.
“Cơ công tử, ngươi… ngươi không sao chứ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất