Chương 435: Ma lực của Diệp Viễn.
“Ngươi! Ngươi đúng là ngu xuẩn mất khôn! Ngươi có biết, bao che cho tên tiểu tử này sẽ có hậu quả gì không?” Một câu nói của Thi Hạo Nhiên khiến cho Đinh Lương tức đến mức muốn nhảy dựng lên.
Lúc này Thi Hạo Nhiên đã nghĩ thông, không còn xoắn xuýt nữa, lập tức nhàn nhạt nói: “Ta chỉ nói đem hắn về Tê Hà Sơn, chứ không hề nói thả hắn về Cuồng Phong giới, ngươi hò hét cái gì? Tính cách của Tinh Uyên sư tôn ngươi cũng biết, nếu như hôm nay ta giao Diệp Viễn cho ngươi, trở về ta sẽ chết rất thảm! Mà ngươi… cũng không sống tốt hơn ta được đâu!”
Đinh Lương không khỏi cứng người, trừng phạt của Tinh Uyên vẫn còn chưa phai trong ký ức của mọi người.
“Hừ! Chúng ta đi!”
Thấy sự chần chừ của Đinh Lương, Thi Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn dẫn người rời khỏi.
"Khoan đã!" Đinh Lương bỗng nhiên tỉnh ngộ, hét lớn một tiếng: “Thi Hạo Nhiên, ngươi đừng ép ta phải động thủ!”
Vừa nói xong, uy lực Thần Du Cảnh lập tức phóng thích ra, mặt mũi đám người Diệp Viễn ai nấy đều biến sắc. Uy thế của Thần Du Cảnh không phải là chuyện đùa!
Đinh Lương còn chưa ra tay, đám người đều đã có loại cảm giác trời long đất lở, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn, giống như bị người ta siết chặt yết hầu vậy.
Thần Du Cảnh là cái khái niệm gì?
Cái này về cơ bản là sự tồn tại đỉnh cao nhất của võ giả ở hạ giới! Là đỉnh tháp của kim tự tháp!
Một khi nhân vật như vậy ra tay, căn bản là người bình thường không hề có cơ hội phản kháng.
Cho dù là võ giả Hồn Hải Cảnh, ở trước mặt cường giả Thần Du Cảnh cũng chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi!
Đinh Lương phát uy, mặt Thi Hạo Nhiên lập tức biến sắc.
Hắn không phải là người cuồng vọng tự đại, ở trước mặt Đinh Lương, cơ bản là hắn không hề có cơ hội đánh trả. Nhưng hôm nay vì để đưa tiểu sư đệ về Tê Hà Sơn, hắn cũng không thèm đếm xỉa đến nữa!
Đây là việc mà thân là môn nhân của Tinh Uyên bắt buộc phải làm, muốn trừng phạt, cũng là người trong nhà đến trừng phạt, từ lúc nào lại đến phiên người khác có thể nhúng tay vào vậy?
Mỗi người đều có sự kiên trì của bản thân, mà sự kiên trì của Thi Hạo Nhiên, chính là niềm kiêu hãnh về nhất mạch truyền thừa của Tinh Uyên, và sự bảo vệ người của mình!
“Đinh Lương! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!” Trong ngữ khí của Thi Hạo Nhiên đã lộ ra sự băng lãnh.
Đinh Lương bỗng nhiên hít vào một ngụm, lạnh lùng nói: “Thi Hạo Nhiên, Phong Hoàng bệ hạ đã hạ lệnh, nhất định phải mang Diệp Viễn đi! Xin lỗi, chỉ có thể đắc tội mà thôi!”
Chỉ thấy tay áo hắn phất một cái, một cỗ lực lượng khổng lồ hất Thi Hạo Nhiên bay ra ngoài.
“Phụt!”
Thi Hạo Nhiên ngã rầm xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
"Đại sư huynh!” nhìn thấy Thi Hạo Nhiên bị thương, Diệp Viễn lập tức biến sắc.
Đinh Lương không hề do dự, thừa dịp này trực tiếp đưa tay chộp tới Diệp Viễn!
Uy áp khủng bố giữ chặt Diệp Viễn lại khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho Đinh Lương bắt lấy.
Vậy nhưng đúng vào lúc này, một bóng người xinh đẹp bỗng nhiên đứng chắn trước mặt Diệp Viễn!
Diệp Viễn giật nảy mình hét lớn: “Như Yên, cút ngay cho ta!”
Tiêu Như Yên dang hai tay ra, đối với lời nói của Diệp Viễn mắt điếc tai ngơ, lại nhắm hai mắt lại như đang chờ chết.
“Mặc kệ người là ai, người cũng vẫn là sư phụ của Tiêu Như Yên ta! Ta không thể nhìn người chết! Đinh Lương, muốn giết, thì ngươi giết luôn cả ta đi!” Tiêu Như Yên yêu kiều nói.
“Hừ! Đồ tiểu bối không biết tốt xấu, vậy mà lại đi giúp đỡ kẻ địch dị giới! Ta có chút kiêng kị với Thi Hạo Nhiên, còn dựa vào một tiểu nữ oa miệng còn hôi sữa như ngươi lại thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi ư? Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!” Đinh Lương hừ lạnh nói.
Diệp Viễn gấp đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, mắng to: “Đồ ngốc này, mau cút ra cho ta! Nghe thấy không?”
Diệp Viễn bị khí thế của Đinh Lương áp chế gắt gao, không thể nhúc nhích được một chút nào, hơn nữa lúc trước chiến đấu với Triệu Thừa Càn, thương thế của hắn đã cực kỳ nghiêm trọng, hiện giờ căn bản là một chút sức lực đánh trả cũng không có.
Đinh Lương muốn giết Tiêu Như Yên, là chẳng cần mảy may tốn sức.
Chẳng lẽ… phải trơ mắt nhìn Tiêu Như Yên chết trước mặt mình hay sao?
Đúng vào lúc này, hai mắt Diệp Viễn hoa lên, bóng người Đinh Lương bỗng nhiên bị ngăn trở hoàn toàn.
Một người cao lớn mập mạp xuất hiện chắn trước mặt Tiêu Như Yên, đó chính là nhị sư huynh Thang Trí!
Thang Trí bình tĩnh nhìn Đinh Lương, nhàn nhạt nói: “Đinh Lương, ngươi giết luôn cả ta đi! Ta lại muốn xem xem, hôm nay ngươi có thể giết được bao nhiêu người!”
Cùng lúc đó, năm vị sư huynh khác cũng đứng chắn trước mặt Diệp Viễn, che chắn cho hắn cực kỳ chặt chẽ.
Một khắc này, hốc mắt Diệp Viễn không nhịn nổi mà có chút ẩm ướt.
Các vị sư huynh này rõ ràng biết rõ hắn là người dị giới, vậy mà lại chẳng từ nan đứng chắn trước mặt, bảo vệ cho hắn. Phần ân nghĩa này, Diệp Viễn đời này bất luận thế nào cũng không thể dứt bỏ được!
“Hừ! Ai nói ta nhất định phải giết các ngươi? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, mà cũng muốn cản ta bắt tên tiểu tử này sao?”
Đinh Lương hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, lập tức cuồng phong gào thét, hất bay tất cả mọi người ra ngoài.
Thực lực của võ giả Thần Du Cảnh, căn bản là không thể địch lại!
“Phụt!”
Cơ thể Diệp Viễn vốn đã bị trọng thương, lúc này vết thương chồng lên vết thương, không nhịn được cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu.
Hai mắt hoa lên, một bóng người đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Thật đúng là nhìn không ra, tiểu tử ngươi lại có ma lực đến như thế, khiến cho bao nhiêu người tình nguyện vì ngươi mà chết như vậy! Có điều… ta lại muốn xem xem, bây giờ còn ai có thể ngăn cản ta bắt ngươi!” Đinh Lương chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
Sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch như tờ giấy, đã vô cùng suy yếu, hắn lạnh lùng nhìn về phía Đinh Lương, nhàn nhạt nói: “Đinh Lương đúng không? Nếu hôm nay ta không chết, ngày khác nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Hành động của Đinh Lương đã thật sự chạm tới vảy ngược của Diệp Viễn.
Diệp Viễn nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng mà càng bình tĩnh thì lại càng chứng tỏ lúc này hắn đang vô cùng phẫn nộ!
Vừa rồi nếu như không phải là Thang Trí đứng ra thì bây giờ Tiêu Như Yên đã là người chết rồi.
Đinh Lương kiêng kị thân phận của đám người Thi Hạo Nhiên chứ không để Tiêu Như Yên vào trong mắt.
Cái gì mà song tuyệt của Vương Thành, trong mắt đám người như Đinh Lương, cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Lúc cần thiết, một chút hắn cũng không bận tâm thương hoa tiếc ngọc!
Nghe lời Diệp Viễn nói, Đinh Lương không khỏi chau mày cười lạnh: “Thiếu niên, ngươi nghĩ nhiều rồi! Ngươi đừng quên bây giờ ngươi đang ở đâu! Nơi này là Cuồng Phong giới, không phải Vô Biên giới! Cho dù hôm nay ta thả ngươi đi, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát ra khỏi Vương Thành sao? Ở nơi này, tất cả mọi người đều là kẻ địch của ngươi! Một mình ngươi phải đối mặt với cả một tiểu thế giới! Cho nên, đừng có ôm suy nghĩ may mắn gì, ngươi không có cơ hội báo thù đâu!”
Đinh Lương không hề nghi ngờ lời nói của Diệp Viễn, cũng không cảm thấy lời nói của Diệp Viễn có chỗ nào đáng buồn cười.
Diệp Viễn dựa vào tu vi Ngưng Tinh tầng bảy, đánh thắng Triệu Thừa Càn cao hơn hắn cả một đại cảnh giới, thiên phú yêu nghiệt mức này, tương lai vượt qua hắn cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhưng mà, Phong Hoàng sẽ cho hắn cơ hội đó sao?
Diệp Viễn chắc chắn phải chết!
Lúc này Diệp Viễn cực kỳ suy yếu, đã chẳng muốn tranh cãi những lời vô vị với Đinh Lương nữa.
Hắn nhắm mắt lại, từ từ vận công luyện hóa dược lực.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, có lẽ Phong Hoàng bệ hạ cũng đã đợi sốt ruột lắm rồi, đi cùng ta một chuyến thôi!”
Vừa nói, tay của Đinh Lương vừa đưa về phía Diệp Viễn.
“Đinh Lương, ngươi đối xử với các đệ tử của ta như vậy, đã chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta chưa?”
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên, truyền vào trong tai của tất cả mọi người.
Đám người Thi Hạo Nhiên nghe thấy giọng nói này, không khỏi vui mừng khôn xiết!