Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 436: Phong Hoàng xuất hiện!

Chương 436: Phong Hoàng xuất hiện!
Một cỗ khí tức thần hồn nhàn nhạt tràn đến, đám người chỉ cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, cảm giác hít thở không thông vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
“Sư tôn!” Đám người Thi Hạo Nhiên đồng thanh hô lên.
Một bóng người lơ lửng trên không, đứng xa xa đối diện với Đinh Lương, không phải Tinh Uyên thì là ai?
“Tinh… Tinh Uyên đại nhân!”
Nhìn thấy Tinh Uyên, Đinh Lương cũng không khỏi cúi đầu hạ thấp kiêu ngạo.
Bất luận là ở nơi nào, địa vị của luyện dược sư cũng đều cực kỳ tôn quý. Cho dù là nơi luyện dược thuật suy yếu như Cuồng Phong giới thì địa vị của cao thủ Đan Hoàng như Tinh Uyên cũng hết sức cao quý.
Bởi vì, mọi đan dược mà cao thủ Thần Du Cảnh cần, chỉ có Tinh Uyên mới có thể luyện chế ra!
Đây mới chính là cái vốn để mấy người Thi Hạo Nhiên kiêu ngạo!
Cường giả Đan Hoàng là nhân vật như thế nào, điểm này chỉ cần nhìn lúc ban đầu Diệp Viễn học dược lý ở Học Viện Đan Võ là có thể hiểu được.
Một quyển lí luận cơ sở mà Đan Hoàng để lại đã trở thành thánh điển của cả một đại lục rộng lớn.
Đây chính là nhân vật có thể lưu lại truyền thuyết ở hạ giới!
Một thời đại, có thể sẽ có rất rất nhiều cường giả Thần Du Cảnh, nhưng số lượng cường giả Đan Hoàng, lại vô cùng ít ỏi!
Hiển nhiên địa vị của Tinh Uyên là số một ở cả Cuồng Phong giới này.
“Đinh Lương, hôm nay ngươi đánh trọng thương cả tám đệ tử của ta, món nợ này ta tìm ngươi đòi, hay là tìm Triệu Thiên Dận đòi?” Tinh Uyên nhàn nhạt nói.
Đinh Lương toát mồ hôi, hắn không ngờ được Tinh Uyên lại đến nhanh như vậy, kết cục lần này không hay rồi.
"Cái này… Đinh Lương có chút quá mạo phạm, nhưng mà Tinh Uyên đại nhân, đệ tử thứ tám này của ngài, là gian tế của Vô Biên giới! Phong Hoàng đại nhân đã hạ tử lệnh, nhất định phải mang hắn về thẩm vấn.” Đinh Lương bất đắc dĩ, chỉ đành mang Phong Hoàng ra làm lá chắn.
Tinh Uyên khoát tay: “Chuyện của Diệp Viễn, tự ta sẽ đi giải thích với Triệu Thiên Dận. Bây giờ, ngươi có thể đi rồi.”
“Thế này… thế này e là… không thỏa đáng lắm?” Đinh Lương không ngờ rằng Tinh Uyên lại vẫn cương quyết như vậy, vì một gian tế dị giới, mà ngay cả Phong Hoàng cũng không nể mặt.
Tinh Uyên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói “Vậy ngươi là chuẩn bị ngay cả ta cũng dạy dỗ luôn một lượt?”
Đinh Lương kinh hãi, vội vàng nói: “Không dám không dám, gan của Đinh Lương có lớn hơn nữa cũng không dám động thủ với Tinh Uyên đại nhân!”
Tinh Uyên lại không để ý tới hắn nữa, trực tiếp nói với chúng đệ tử: “Đỡ tiểu sư đệ của các ngươi, đi theo ta.”
Trong lòng Đinh Lương buồn bực vô cùng!
Quả nhiên có kỳ sư tất sẽ có danh đồ, phong cách làm việc của sư đồ này, quả đúng là cùng một cái khuôn mà ra, trực tiếp biến mình thành không khí!
Nhưng mà Đinh Lương dám động thủ với bọn Thi Hạo Nhiên, không có nghĩa là hắn dám động thủ với Tinh Uyên.
Động thủ với bọn Thi Hạo Nhiên, thì vẫn còn có đường lùi. Nhưng mà động thủ với Tinh Uyên thì chẳng khác nào triệt để đoạn tuyệt quan hệ giữa hoàng thất và công hội luyện dược sư!
Dựa vào sức hiệu triệu của công hội luyện dược sư, đừng nói là những cường giả Thần Du Cảnh bọn hắn sau này không có đan dược mà dùng, cả cái Cuồng Phong giới này, e là cũng chẳng có võ giả nào có thể lấy được đan dược nữa.
Cho dù là những thế gia đan dược nương tựa vào hoàng thất như Tiêu gia, Đồng gia, đoán chừng là bọn họ cũng sẽ rất nhanh phải đóng cửa.
Diệp Viễn không ngờ tới, Tinh Uyên lại bá khí bảo vệ cho mình như vậy, khiến trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.
Mặc dù trước mắt Diệp Viễn chỉ là một nhân vật nhỏ trong đại chiến giữa hai giới, nhưng thiên phú yêu nghiệt của hắn đã hiển lộ ra, Phong Hoàng sẽ không dễ dàng để hắn rời đi.
Tinh Uyên nói như vậy, chính là đồng nghĩa với việc trở mặt với Phong Hoàng rồi.
Quyết tâm như vậy, làm sao Diệp Viễn có thể không cảm kích?
Diệp Viễn nhẹ nhàng quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tinh Uyên.
“Ngươi náo loạn khiến khắp thành nháo nhác, lại chỉ là vì thu nhận một đệ tử sao?” Tinh Uyên truyền âm nói.
Trong lời nói lộ ra vẻ vô cùng không vui, rất hiển nhiên, cục diện náo loạn này cũng không phải là điều mà hắn muốn thấy.
Có thể không một tiếng động mang Diệp Viễn rời đi, đây chính là kết quả tốt nhất, nhưng Diệp Viễn lại là người không biết an phận, vì một nữ nhân mà khiến cho cả Vương Thành nổi lên mưa gió.
Càng nguy hiểm hơn là, Diệp Viễn lại chiến thắng tất cả mọi người, kết quả cuối cùng không phải là ôm mỹ nhân về, mà lại chỉ là thu nhận một đồ đệ.
Loại phương thức hành động không suy xét trước sau này, khiến cho dạng bá chủ như Tinh Uyên cũng bị sét đánh cho đứng hình.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói “Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Nếu đã là bằng hữu, sao ta có thể giương mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa? Chỉ là không ngờ được cẩn thận mấy cũng có sơ sót, trong Vương Thành lại có người nhận ra ta…”
“Bỏ đi bỏ đi! Không biết kiếp trước nha đầu này tu được phúc khí như thế nào, lại có thể gặp được người như ngươi! Trở về cùng ta trước đi, chuyện này còn phải tính kế lâu dài. Ngươi lại còn phế đi Triệu Thừa Càn, chắc chắn Phong Hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua!” Tinh Uyên thở một hơi dài nói.
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sự việc hôm nay, Diệp Viễn ta nhớ kỹ.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ? Nếu như ngươi chỉ là gian tế, ta mới lười để ý đến ngươi! Thế nhưng… ai bảo ngươi lại là người sư tôn lão nhân gia kính trọng chứ?” Tinh Uyên thở dài nói.
“Ha ha, không thể ngờ được, Diệp Viễn ta lại có ngày nhận được ân huệ của Lý Đạo Hành.” Diệp Viễn tự giễu cợt nói.
Tinh Uyên vừa dẫn chúng đệ tử đi không bao xa, lại phát hiện một bóng người đứng chặn đường đi!
Tình huống này xảy ra quá mức không chân thực, khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy một trận hoa mắt.
Bởi vì mới vừa rồi rõ ràng là chỗ đó không có người, nhưng chỉ một chớp mắt sau, ở đó lại bỗng nhiên có thêm một người, giống như là lăng không xuất hiện vậy.
Sự việc quái dị như vậy, không khỏi khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh.
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Tinh Uyên lập tức vô cùng ngưng trọng.
Hai mắt Diệp Viễn nhắm lại, đã có suy đoán về thân phận của người này.
“Tinh Uyên, mặc dù công hội luyện dược sư của ngươi không nằm dưới sự cai quản của ta, nhưng mà ngươi bao che cho người dị giới như vậy, không khỏi khiến trẫm quá đau lòng.” Người đến nhàn nhạt mở miệng nói.
Người xuất hiện quỷ dị này, chính là người thống trị tuyệt đối của Cuồng Phong giới, Phong Hoàng - Triệu Thiên Dận!
Mà hắn, cũng chính là cường giả Vô Lượng Cảnh mạnh nhất, khinh thường sự tồn tại của vạn giới!
Tuổi tác Triệu Thiên Dận nhìn qua cũng không lớn lắm, vẫn duy trì được dáng vẻ trung niên. Xem ra lúc hắn còn trẻ, cũng đã là một nhân vật vô cùng cường đại.
Đương nhiên, nếu không phải là người thiên phú tột đỉnh, thì làm sao có thể ở đột phá đến Vô Lượng Cảnh ở hạ giới, giành được vị trí Phong Hoàng?
Triệu Thiên Dận thân mặc long bào thường ngày, ngoài ra cũng không có quá nhiều tân trang, dường như cũng không có gì khác biệt so với người bình thường, đúng là khiến cho người ta có một loại cảm giác phản phác quy chân - đạt đến cảnh giới cao nhất lại giống như về lại điểm xuất phát!
Tinh Uyên hít một hơi, hơi trầm mặc nói: “Nếu như ngươi đã biết công hội luyện dược sư không thuộc sự cai quản của ngươi, vậy thì sao ngươi lại dám động vào đệ tử của ta?”
Cho dù là người như Tinh Uyên, khi đối mặt với cường giả Vô Lượng Cảnh, cũng mang áp lực cực lớn.
Phải biết, dưới hoàn cảnh như vậy ở hạ giới, cường giả Vô Lượng Cảnh chính là đại diện cho vô địch!
Cho dù là võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong, ở trước mặt Phong Hoàng Vô Lượng Cảnh, cũng chỉ là con sâu cái kiến hơi cường tráng một chút mà thôi.
Nếu không phải như vậy, năm đó hà tất Đại Diễn Chân Tông phải hi sinh mấy vị võ giả Thần Du Cảnh, thi triển Lục Cực Phong Ấn Đại Trận chứ?
Triệu Thiên Dận trầm mặc giây lát, nhàn nhạt nói: “Xem ra… ngươi sớm đã biết thân phận của hắn rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất