Chương 437: Vô cùng nhục nhã!
“Đệ tử của ta, đương nhiên là ta biết. Nếu như ta không biết trước, thì sao bây giờ lại có mặt ở đây?” Tinh Uyên nói.
“Mặc dù ngươi là hội trưởng của công hội luyện dược sư, nhưng cũng là sinh ra lớn lên ở Cuồng Phong giới. Ngươi làm như vậy, xứng đáng với mảnh đất mà ngươi sinh ra và lớn lên sao?”
“Thứ nhất, ta không làm chuyện có lỗi với Cuồng Phong giới; Thứ hai, đồ nhi của ta cũng không làm chuyện có lỗi với Cuồng Phong giới. Cái ngươi gọi là âm mưu, hoàn toàn là do ngươi tự suy tưởng ra. Đồ đệ của ta, chỉ đến cứu sư huynh đệ của hắn mà thôi. Thật sự so ra, đồ nhi của ta vào Cuồng Phong giới, còn không phải là vì Tật Phong Vệ bắt mất sư huynh đệ của hắn sao?”
“Nhưng mà ngươi cũng thấy thực lực của tên tiểu tử này rồi đấy, thả hắn rời đi chính là mối họa lớn của Cuồng Phong giới ta. Hắn đi rồi, tương lai sẽ có rất rất nhiều dũng sĩ của Cuồng Phong giới chết trong tay hắn. Ngươi cũng là người đứng đầu một giới, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho con dân của mình?”
Hai người ngươi một câu ta một câu, lại giống như bằng hữu lâu năm đang nói chuyện vậy.
Hai người này không quy thuộc lẫn nhau, mặc dù quen biết nhiều năm nhưng lại không phải là bạn bè bằng hữu gì. Thậm chí vì chuyện đồ đệ, Tinh Uyên còn từng đại náo Vương Thành, bức tử Tam Hoàng Tử.
Có điều đạt đến cảnh giới và địa vị như bọn họ, giơ chân phất tay cũng tự có phong phạm cao thủ, tất nhiên sẽ không xé bỏ mặt nạ như võ giả cấp thấp.
Thế nhưng từ nội dung đối thoại của bọn họ có thể thấy, hai người bọn họ không thể thống nhất ý kiến, mùi thuốc súng cũng dần dần nồng nặc lên.
Điều này tuyệt đối không phải là tin tốt lành gì đối với Diệp Viễn.
Mà lời của Phong Hoàng, hiển nhiên đã đâm trúng vào điểm yếu của Tinh Uyên. Nếu như Diệp Viễn trở lại Vô Biên giới, tương lai sẽ có rất nhiều võ giả Cuồng Phong giới chết trong tay hắn.
Đại chiến như vậy giữa hai giới, không ai có thể không quan tâm đến.
Hôm nay Diệp Viễn có thể vì sư huynh đệ mà thâm nhập vào Cuồng Phong giới, thì ngày khác nhất định cũng sẽ vì người thân cận mà giết người!
Mà thực tế thì tiềm lực của Diệp Viễn quá đáng sợ. Điểm này, ai cũng không thể phủ nhận.
Phong Hoàng nói những lời này, đồng nghĩa với việc hắn cũng thừa nhận rất kiêng kị Diệp Viễn.
“Hừ! Ra vẻ đạo mạo!” Diệp Viễn bỗng nhiên hừ lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đột nhiên biến sắc.
Trên đời này, lại có người dám khiêu khích Phong Hoàng!
Cho dù là Diệp Viễn chiến thắng được Triệu Thừa Càn, nhưng trước mặt Phong Hoàng thì hắn cũng chẳng là cái thá gì. Chỉ cần Phong Hoàng muốn thì không cần dùng đến một ngón tay là cũng có thể giết chết Diệp Viễn rồi!
Hồn Hải Cảnh, dựa vào thần hồn kết nối với hải nguyên lực để điều khiển nguyên lực thiên địa.
Thần Du Cảnh, thần hồn và hải nguyên lực dung hợp làm một, ngao du thế gian, có thể điều khiển thiên địa nguyên lực trong phạm vi lớn.
Vô Lượng Cảnh, thần hồn biết sơ qua huyền bí của thiên địa, có thể khống chế nguyên lực thiên địa trong một phạm vi nhất định, nói là người chưởng khống cũng không quá đáng!
Cho nên nói, nếu bây giờ Phong Hoàng muốn giết chết Diệp Viễn, thì cũng chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu mà thôi.
Nghe thấy lời Diệp Viễn nói, Triệu Thiên Dận khẽ liếc mắt, nhìn về phía Diệp Viễn.
Trái tim của tất cả mọi người đập thình thịch, không biết Phong Hoàng sẽ trừng phạt Diệp Viễn như thế nào.
“Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Một tên nhãi ranh Ngưng Tinh Cảnh, nhìn thấy trẫm lại dám không quỳ xuống!” Tiếng của Triệu Thiên Dận uy nghiêm vang lên.
Cũng không thấy Triệu Thiên Dận có động tác gì, đột nhiên thiên địa nguyên lực xung quanh bắt đầu nổi lên cuồng bạo, giống như một cái lồng giam ép về phía Diệp Viễn!
Lần này quá mức đột nhiên, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn chợt cảm thấy trên vai nặng tựa ngàn cân, giống như có một đôi tay to lớn đang ấn lên vai hắn, bắt hắn quỳ xuống vậy!
Hai tay Diệp Viễn nắm chặt, đầu gối bắt đầu bị uốn cong, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng “răng rắc”, nhưng hắn vẫn cố dùng sức lực toàn thân để chống cự lại.
“Ngươi… là cái… thá gì, xứng… để ta… quỳ sao?”
Sắc mặt Diệp Viễn đỏ bừng, gằn từng chữ một nói ra câu này.
Triệu Thiên Dận thản nhiên nói: “Trẫm chính là chủ một giới, chẳng lẽ lại không nhận nổi một quỳ của ngươi?”
“Diệp Viễn ta… chỉ quỳ phụ mẫu, không quỳ… thương thiên! So với thương thiên… thì ngươi là cái thá gì?”
Lúc nói ra những lời này, hàm răng của Diệp Viễn như đang đánh nhau, mỗi một chữ đều phải dùng hết sức lực toàn thân để nói ra.
Lưng của Diệp Viễn đã bị ép khom xuống, hai chân hơi cong, nhưng lại quật cường không chịu quỳ gối.
Nghe những lời Diệp Viễn nói tất cả mọi người đều biến sắc mặt, bao gồm cả Triệu Thiên Dận.
Võ giả tu luyện theo thiên đạo, cũng kiêng kị, kính sợ nhất thiên đạo!
Lực lượng của thiên đạo, căn bản là nhân loại không có cánh nào ước đoán được.
Diệp Viễn lại nói ra những lời này, thật sự là quá cuồng vọng rồi!
“Coi thường thương thiên, thật đúng là không biết sống chết! Dựa vào thực lực của ngươi, làm sao biết được thương thiên đáng sợ như thế nào?” Triệu Thiên Dận tức giận nói.
“Triệu Thiên Dận, ngươi còn không dừng tay cho ta! Hôm nay ngươi làm nhục đồ đệ của ta như vậy, thì chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta cho tốt đi!” Tinh Uyên nhìn thấy Diệp Viễn chịu thống khổ như thế, trong lòng vô cùng khó chịu.
Coi thường thương thiên?
Sợ là trong số những người ở đây chẳng có ai hiểu thương thiên bằng Diệp Viễn!
Diệp Viễn thân gánh huyết hải thâm thù, sớm đã chẳng còn chút kính nể nào với thương thiên nữa.
Sống lại một kiếp, hắn là đang nghịch thiên mà đi!
Trời muốn diệt Diệp Viễn hắn, Diệp Viễn hắn lại muốn hỏi thương thiên xem, vì sao lại bất công như vậy!
Mặc dù không biết rốt cuộc kẻ thù của Diệp Viễn là ai, nhưng người có thể giết chết một vị Đan Đế đỉnh phong, chắc chắn phải là nhân vật tột đỉnh nhất ở Thần Vực.
So với bọn hắn, quả thực Triệu Thiên Dận không được tính là cái thá gì.
Hơn nữa dựa vào thân phận của Diệp Viễn trước đây, lại làm sao có thể cam tâm quỳ gối trước một tên Vô Lượng Cảnh cỏn con?
Đổi lại là lúc trước, Vô Lượng Cảnh đến liếm giày cho Diệp Viễn còn không xứng!
Tinh Uyên có thể hiểu được lời nói của Diệp Viễn, cho nên không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Triệu Thiên Dận làm nhục Diệp Viễn như vậy, lại khiến hắn không thể chịu đựng được.
Ai ngờ, lần này Triệu Thiên Dận lại cương quyết trước nay chưa từng có: “Tinh Uyên, mặc dù ta kiêng kị thân phận của ngươi, nhưng cũng không phải không có giới hạn. Hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người bên cạnh ngươi, đều có thể xem thường uy nghiêm của trẫm! Cho dù hắn thân là đệ tử của ngươi, lần đầu tiên gặp trẫm, để hắn quỳ xuống hành lễ, cũng không coi là quá đáng chứ? Huống hồ hắn còn phế đi Càn Nhi, một lạy này, tạm thời coi như là đền tội.”
Triệu Thiên Dận nói như vậy, Tinh Uyên đúng thật là không còn lời nào để nói.
Nếu như Diệp Viễn là đệ tử thứ tám của hắn, cho dù Diệp Viễn có là người của Vô Biên giới, thì quỳ xuống hành lễ với Phong Hoàng cũng không có gì là không thỏa đáng.
Nhưng vấn đề là, để một vị Đan Đế quỳ lạy Phong Hoàng thì lại là vô cùng nhục nhã!
Mặc dù Tinh Uyên ở chung với Diệp Viễn không lâu, nhưng đối với tính nết của hắn cũng có chút hiểu biết.
Cho dù Diệp Viễn có chết, cũng không có khả năng hắn chịu quỳ lạy Phong Hoàng!
Trong lúc nhất thời, Tinh Uyên rơi vào lúng túng, không biết nên dùng lời nói như thế nào để phản bác lại Triệu Thiên Dận.
Đúng lúc này, Tiêu Như Yên đột nhiên đi ra từ trong đám người, hướng về phía Phong Hoàng phù phù một tiếng quỳ xuống.
“Phong Hoàng bệ hạ, cầu xin ngài bỏ qua cho sư phụ! Người… người cũng chỉ là vì muốn cứu sư huynh đệ, chứ thực sự không phải là gian tế! Nếu như bệ hạ nhất định phải trừng phạt, Như Yên nguyện ý chịu chết thay sư phụ!” Tiêu Như Yên mặt đầy nước mắt, nhưng trên mặt lại có sự quật cường không nói ra được.
“Như Yên, chớ có vô lễ! Con mau quay lại đây cho ta!” Tiêu Trường Phong thấy thế kinh hãi, vội vàng quát lớn.
Mạo phạm Phong Hoàng, đây không phải là việc mà Tiêu gia hắn có thể chịu trách nhiệm được!