Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 438: Để công tử chịu khổ rồi.

Chương 438: Để công tử chịu khổ rồi.
Phong Hoàng khẽ quay đầu nhìn về phía Tiêu Như Yên, trong lòng Diệp Viễn không khỏi khẩn trương lo lắng.
Hắn sớm đã nhìn ra, Phong Hoàng này cũng không phải loại người dễ nói chuyện.
Có thể vì tư lợi của bản thân mà phát động đại chiến giữa hai giới, hạng người như vậy, nhìn thế nào cũng là người ngang ngược có dã tâm.
Nhân vật như thế, có thể thương hại một nữ tử yếu đuối nhỏ nhoi sao?
“Tiểu nữ ngươi không biết tốt xấu, lại cầu tình giúp người dị giới! Tiêu gia ngươi đời đời nhận ân huệ của trẫm, các ngươi lại hồi báo trẫm như vậy sao? Được thôi, nếu như ngươi đã muốn chịu chết, vậy trẫm tiễn ngươi một đoạn!”
Ngữ khí của Phong Hoàng không mảy may mang theo chút tình cảm nào, đám người nghe thấy cũng lạnh cả tim.
“Không được…!” Diệp Viễn hét lớn.
Triệu Thiên Dận giống như không hề nghe thấy, chỉ thấy hắn khẽ giơ tay, ngón tay trỏ búng một cái, một vệt tinh quang như sao chổi bay về phía trái tim Tiêu Như Yên!
Không có ai hoài nghi, chỉ cần vệt tinh quang này chạm vào Tiêu Như Yên, nàng chắc chắn sẽ chết! Vậy nhưng lúc này, ai có thể cứu được nàng đây?
Nháy mắt tinh quang đã đến trước mặt Tiêu Như Yên, Tiêu Như Yên lại giống như không nhìn thấy, lúc này nàng đang quay người nhìn Diệp Viễn, mỉm cười với hắn!
“Xoạt… Ầm!”
Tinh quang lại không hề đánh trúng Tiêu Như Yên, mà bay về phía xa, đập trên nền đất. Một tiếng nổ vô cùng lớn vang lên, đá vụn bị đập đến bay đầy trời.
Tiêu Như Yên… biến mất rồi!
Đối với việc ngoài ý muốn này, Phong Hoàng vẫn bình tĩnh như trước, lại nhìn về phía Diệp Viễn: “Linh khí không gian? Xem ra quả thật là ta đã coi thường ngươi rồi.”
Thì ra trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, Diệp Viễn đã phát động Linh khí không gian, thu Tiêu Như Yên vào trong!
Tất nhiên hành động đó không thoát được ánh mắt của Phong Hoàng.
“Có điều… bản thân ngươi bây giờ còn khó giữ, vậy mà lại còn có tâm trạng đi lo cho người khác. Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể chịu được tới mức độ nào!”
Triệu Thiên Dận vừa nói xong, Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy áp lực xung quanh mình nhất thời lớn hơn gấp bội!
Áp lực khủng bố đó, khiến không gian cũng bị ép đến biến dạng, nhìn vào khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Mà dưới áp lực như vậy, toàn thân Diệp Viễn đột nhiên bỗng chìm xuống phân nửa, một bên đầu gối dường như đã sắp chạm xuống đất rồi!
“Phụt!”
Diệp Viễn điên cuồng thúc động nguyên lực trong cơ thể, liều mạng muốn cố gắng đứng thẳng lên. Dưới áp lực cực lớn, cuối cùng Diệp Viễn cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Không chỉ như vậy, dưới sự đè ép của không gian, da thịt toàn thân của Diệp Viễn đều nứt ra, rỉ máu, nhìn vào vô cùng thê thảm.
“Triệu Thiên Dận! Có bản lĩnh… thì ngươi giết ta đi! Cho dù ta… thịt nát xương tan, cũng… sẽ không quỳ!” Diệp Viễn gần như thét lên.
“Giết ngươi? Giết ngươi quá dễ dàng! Chỉ cần ta muốn, khiến ngươi thịt nát xương tan thì có gì khó? Có điều… ta lại chỉ cần một lạy của ngươi.” Triệu Thiên Dận nhàn nhạt nói.
Triệu Thiên Dận lại phất tay lần nữa, áp lực xung quanh Diệp Viễn càng trở nên mãnh liệt hơn!
Rất hiển nhiên, chỉ cần hắn muốn thì dùng một chiêu này cũng có thể khiến Diệp Viễn thịt nát xương tan. Áp lực hắn tăng thêm bây giờ, cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc so với thực lực của hắn mà thôi. Mục đích chính là ép Diệp Viễn quỳ xuống.
Dưới áp lực cực lớn, ý thức của Diệp Viễn dần dần trở nên mơ hồ, cơ thể cũng từng chút từng chút một thấp xuống.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Diệp Viễn, lửa giận của Tinh Uyên cuối cùng cũng nổi lên!
Vậy nhưng hắn còn chưa có động tác gì, đã nghe Triệu Thiên Dận nhàn nhạt nói “Tinh Uyên, ta khuyên ngươi vẫn là không nên động thủ. Ngươi cũng biết, xét về võ đạo, ngươi quá yếu!”
Nói rồi, Triệu Thiên Dận tiện tay phất một cái, nguyên lực thiên địa lập tức hình thành một tấm màng mỏng, chặn Tinh Uyên ở phía bên kia.
Tinh Uyên biến sắc, đánh một chưởng về phía màng mỏng.
“Oanh!”
Màng mỏng không tổn hại chút nào, còn Tinh Uyên lại bị bắn trở về!
Đây chính là thực lực của võ giả Vô Lượng Cảnh!
Chính là ngay cả võ giả hoàng cấp như Tinh Uyên ở trước mặt Triệu Thiên Dận cũng là không chịu nổi một kích như vậy!
“Được rồi, đợi ta dạy dỗ tên tiểu tử này xong, chúng ta từ từ nói chuyện dông dài.” Triệu Thiên Dận nhàn nhạt nói.
Tinh Uyên nghiến răng: “Triệu Thiên Dận, ngươi… đáng chết!”
Triệu Thiên Dận không thèm để ý đến Tinh Uyên, lại lần nữa gia tăng thêm nguyên lực lên Diệp Viễn!
“A!”
Bỗng nhiên, khí thế của Diệp Viễn điên cuồng nổi lên, ánh mắt của hắn một mảnh huyết hồng, lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Dận.
Triệu Thiên Dận nhàn nhạt nói: “Thiêu đốt tinh huyết sao… một lần thiêu đốt năm phần tinh huyết, ngươi dường như đã hủy đi căn cơ của bản thân, làm như vậy… chỉ là vì không muốn quỳ trước ta sao? Quả đúng là một thiếu niên quật cường! Thế nhưng… càng như thế, ta lại càng muốn ngươi phải quỳ xuống, ha ha.”
Vốn dĩ Diệp Viễn thân mang trọng thương, dưới áp lực của Triệu Thiên Dận, sớm đã đến cực hạn của bản thân.
Hắn có thể duy trì được đến bây giờ, là hoàn toàn dựa vào một tia tín niệm chống đỡ.
Diệp Viễn tự biết bản thân chắc chắn phải chết, dứt khoát thiêu đốt năm phần tinh huyết một lần, lấp đầy nguyên lực trong cơ thể trong nháy mắt!
Ở trong trạng thái như vậy, hắn lại hơi đứng lên một chút!
Có điều… tất cả đều là vô ích, khoảng cách thực lực của Diệp Viễn và cường giả Vô Lượng Cảnh quá xa!
Vừa mới nhô lên được một chút, Triệu Thiên Dận lại hơi tạo áp lực, lập tức tiếp tục ép Diệp Viễn xuống.
“Oanh!”
Hai chân của Diệp Viễn, dẫm đến mặt đất cũng lõm vào!
Mà lúc này, khoảng cách từ đầu gối của Diệp Viễn xuống mặt đất, chỉ vẻn vẹn còn có vài tấc!
Đã thiêu đốt năm phần tinh huyết, mà cho dù là một chút xíu thời gian cũng không thể nào kháng cự được.
Ý thức của Diệp Viễn càng ngày càng mơ hồ, vậy nhưng trong lòng lại có một âm thanh không ngừng nói với hắn không được quỳ! Không được quỳ!
Lúc này Diệp Viễn đã bị máu của bản thân nhuộm thành một huyết nhân, ai nhìn vào cũng giật mình phát hoảng.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này, trên mặt đều không khỏi lộ ra vẻ cảm động.
Một thiếu niên Ngưng Tinh Cảnh, vậy mà lại biểu hiện ra sự quật cường đến như vậy trước mặt cường giả Vô Lượng Cảnh!
Mặc dù đám người này đều là con dân của Triệu Thiên Dận, nhưng mà vào thời khắc này, trong lòng bọn hắn lại không khỏi có chút thương cảm với Diệp Viễn.
Thiên tài được gọi là thiên tài, không chỉ là phải có thiên phú hơn người, mà càng phải có tính cách kiên cường bất khuất.
Diệp Viễn có tất cả phẩm chất của một thiên tài, vốn dĩ nên là một bước lên trời, mà nay lại bị Triệu Thiên Dận tàn nhẫn làm nhục, cuối cùng khó tránh khỏi cái chết.
Dạng thủ đoạn quyết liệt này, không khỏi khiến cho người ta khinh thường.
Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, nhưng làm nhục người ta như vậy, quả là khiến trời cũng tức giận.
Diệp Viễn cảm thấy sức lực trên người mình đang từng chút từng chút một biến mất, đối với dự dồn ép của không gian càng ngày càng lực bất tòng tâm.
“Kết thúc ở đây rồi sao…”
Đây là một ý nghĩ cuối cùng của Diệp Viễn, cuối cùng hắn cũng không chống đỡ nổi nữa mà hôn mê đi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Phong Hoàng Triệu Thiên Dận lộ ra một nụ cười của người thắng lợi.
Vậy nhưng, cơ thể của Diệp Viễn lại không hề ngã xuống, một bóng dáng xinh đẹp từ không trung bước ra, đỡ lấy cơ thể sắp ngã quỵ xuống của Diệp Viễn.
Nữ tử thở dài nói: “Xin lỗi Diệp công tử, Ly Nhi đến chậm một bước, để công tử chịu khổ rồi.”
Vị nữ tử này chính là Ly Nhi!
Sự xuất hiện của nàng giống hệt như tiên nữ hạ phàm, trước đó không hề có một chút dấu hiệu nào!
Nhìn thấy Ly Nhi, lần đầu tiên sắc mặt Triệu Thiên Dận xảy ra biến hóa, còn là xuất hiện vẻ ngưng trọng chưa từng có. Dựa vào thực lực của hắn mà lại không phát hiện có một người đang ẩn núp trong hư không!
“Ngươi là ai? Lại dám xâm nhập vào Vương Thành này?” Triệu Thiên Dận trầm giọng nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất