Chương 439: Nghiệp quật!
Ly Nhi không thèm để ý đến Triệu Thiên Dận.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đưa cánh tay ngọc ngà ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Diệp Viễn.
Một vầng sáng từ ngực Diệp Viễn tản ra, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ an lành.
Thấy Ly Nhi không để ý đến mình, sắc mặt Phong Hoàng trầm xuống: “Hừ! Không biết trên dưới! Lại dám mạo phạm trẫm, đáng chết!”
Triệu Thiên Dận chỉ một ngón tay, trong nháy mắt một vệt lưu quang đã bay đến trước mặt Ly Nhi.
Vậy nhưng đúng vào lúc này, một tình huống quỷ dị đột nhiên xuất hiện!
Đạo lưu quang kia đến đúng chỗ trước mặt Ly Nhi, lập tức biến mất không dấu vết, mà tất cả mọi người đều không ai nhìn thấy Ly Nhi ra tay.
Tay của nàng vẫn để trên ngực Diệp Viễn giống như không hề hay biết đối với việc Triệu Thiên Dận vừa xuất thủ vậy.
Sắc mặt của Triệu Thiên Dận còn chưa kịp biến hóa, bỗng nhiên lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt chạy dọc sống lưng.
Hắn đột nhiên xoay người, một vệt lưu quang từ trong hư không truyền ra. Trong lúc nguy cấp, Triệu Thiên Dận lại vội vàng xuất ra một chỉ.
“Oanh!”
Hai đạo lưu quang va vào nhau, phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Triệu Thiên Dận lại liên tục lùi về sau mấy bước, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều không thể tin được.
Phong Hoàng là cường giả Vô Lượng Cảnh, vậy mà lại không đối phó được với một nữ tử?
Triệu Thiên Dận hít vào một ngụm khí lạnh nói “Ý cảnh Không Gian! Rốt cuộc… ngươi là ai?”
Ý cảnh Không Gian là ý cảnh cực kỳ cao thâm, cực kỳ khó cảm ngộ.
Phong Hoàng cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng nghe qua ở hạ giới lại có ai lĩnh ngộ được ý cảnh Không Gian.
Nhưng mà vừa rồi nhìn nữ tử kia xuất chiêu, hiển nhiên là nàng đã lĩnh ngộ đến cảnh giới cực kỳ cao thâm rồi.
Sắc mặt của Phong Hoàng vô cùng khó coi. Sau khi trở thành Phong Hoàng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bị uy hiếp lớn như vậy.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Diệp Viễn rên lên một tiếng cực kỳ thống khổ.
Ly Nhi thấy vậy thì nét mặt lại được thả lỏng hơn rất nhiều.
Lúc này, nàng mới từ từ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Triệu Thiên Dận nói: “Đầu chó của ngươi tạm thời gửi lại trên cổ ngươi, không bao lâu nữa Diệp công tử sẽ đích thân đến lấy. Còn về việc ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết.”
Sắc mặt Triệu Thiên Dận trầm xuống, chau mày nói: “Hừ! Chẳng qua cũng chỉ là biết một chút ý cảnh Không Gian mà thôi, ngươi sẽ không thật sự cho rằng sẽ ăn chắc được trẫm đấy chứ?”
Ly Nhi lại không thèm để ý đến hắn, nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Viễn nói: “Diệp công tử, ta đưa công tử về nhà.”
Thấy Ly Nhi căn bản là không để mình vào trong mắt, Triệu Thiên Dận nổi giận, lắc mình một cái đứng chắn trước mặt Ly Nhi, quát: “Giả thần giả quỷ! Ngươi có thể đi, nhưng tiểu tử này, nhất định phải để lại!”
Mí mắt Ly Nhi khẽ nâng lên: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Triệu Thiên Dận hừ lạnh nói: “Dựa vào ta thì sao? Nếu hôm nay để ngươi nghênh ngang mang người rời đi, vậy sau này trẫm làm sao thống lĩnh con dân Cuồng Phong giới?”
“Đây là ngươi tự rước lấy nhục đấy, đừng có trách ta.”
Nói xong, hai mắt của Ly Nhi đột nhiên phát ra hai tia sáng, quang mang vừa lóe lên lập tức biến mất.
Triệu Thiên Dận ở đối diện đang chuẩn bị đại chiêu, đột nhiên giật mình một cái, đôi mắt dần dần trở nên ngây dại!
Ly Nhi hơi nhướng mày, thần hồn bắt đầu đau xót, loại thống khổ như bị xé rách kia lại truyền tới.
“Phong Hoàng bệ hạ!” Bản năng Đinh Lương cảm thấy không ổn, lập tức hét lớn.
Nhưng mà, Triệu Thiên Dận lại giống như không hề nghe thấy, vẫn đứng bất dộng ở đó giống như một pho tượng gỗ.
“Phong Hoàng bệ hạ, người làm sao rồi?”
Đinh Lương vội vàng đến bên cạnh Triệu Thiên Dận, lay lay cơ thể hắn, nhưng Triệu Thiên Dận lại không có một chút phản ứng nào.
“Yêu nữ! Ngươi đã làm gì Phong Hoàng bệ hạ rồi? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi là đang đối địch với toàn bộ Cuồng Phong giới đấy!” Đinh Lương tức giận nói.
Có điều tuy lời nói của Đinh Lương hung ác, nhưng lại không dám động thủ với Ly Nhi.
Yêu nữ này vậy mà lại có thể thi pháp chế trụ Phong Hoàng bệ hạ, mình làm sao có thể là đối thủ của nàng ta được?
“Vậy sao? Đối địch với cả Cuồng Phong giới… thì đã sao?” Ly Nhi nhàn nhạt nói.
Bị Triệu Thiên Dận chặn đường nháo trò như vậy, ngược lại Ly Nhi cũng không vội rời đi. Nàng nhẹ nhàng từ từ đặt Diệp Viễn xuống, để hắn tựa đầu vào vai của mình.
Thấy Ly Nhi hành động như vậy, không biết vì sao, trong lòng Đinh Lương chợt bất an, có một loại cảm giác không lành.
Chỉ thấy Ly Nhi quát khẽ một tiếng: “Lại đây, quỳ xuống cho Diệp công tử!”
Tất cả mọi người đều biến sắc!
Yêu nữ này điên rồi sao, lại bảo Phong Hoàng quỳ gối trước Diệp Viễn!
Có điều đến bây giờ, đã không còn ai xem Ly Nhi là người bình thường nữa rồi.
Nữ nhân này quá quỷ dị, chỉ nhìn Phong Hoàng một cái đã khiến hắn hoàn toàn thất thủ.
Vô Lượng Cảnh là nhân vật cường đại nhất ở hạ giới, vậy mà ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có là sao?
Còn nữa, Phòng Hoàng hắn... sẽ không thật sự quỳ gối trước Diệp Viễn đấy chứ?
Trước mắt bao nhiêu người, Phong Hoàng vậy mà lại thực sự di chuyển về phía trước hai bước, tiến về phía Diệp Viễn.
Đinh Lương sợ hãi kêu lên, vội vàng túm lấy cánh tay Triệu Thiên Dận nói: “Phong Hoàng bệ hạ, không được!”
Phong Hoàng lại mắt điếc tai ngơ, hơn nữa còn vung tay lên đánh Đinh Lương bay ra xa.
Triệu Thiên Dận tiếp tục di chuyển về phía trước mấy bước, sau đó “phù phù” một tiếng quỳ xuống!
Lần này, thật sự là bùng nổ rồi.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng nhìn tình huống diễn ra trước mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Rốt cuộc nữ nhân này đã thi triển ma pháp gì với Phong Hoàng bệ hạ, mà lại có thể khiến cho Phong Hoàng bệ hạ nghe lời như vậy?
“Ha ha, đây cũng coi như là nghiệp quật đi. Mới vừa lúc nãy, Triệu Thiên Dận còn muốn ép Diệp Viễn quỳ xuống, kết quả Diệp Viễn không quỳ, bây giờ hắn lại tự mình quỳ gối trước Diệp Viễn! Cái này gọi là, cười người chớ vội cười lâu đấy!” Tinh Uyên cười lạnh nói.
Thông qua sự việc ngày hôm nay, hắn và Triệu Thiên Dận đã hoàn toàn xé bỏ mặt nạ với nhau. Bây giờ nhìn thấy Triệu Thiên Dận lại quỳ xuống trước Diệp Viễn, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Điều đáng tiếc duy nhất là, Diệp Viễn bây giờ vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, không cách nào cảm nhận được cảm giác báo thù.
“Sự việc ngày hôm nay, là bản thân ngươi tự rước lấy nhục, ta chỉ lấy trước chút lợi tức cho Diệp công tử mà thôi! Bây giờ, khấu đầu với chàng, ta không nói dừng thì không được đứng lên!” Ly Nhi yêu kiều nói.
Cứ như vậy, Triệu Thiên Dận thật sự là không ngừng khấu đầu với Diệp Viễn, vô cùng nghe lời.
Ngón tay Ly Nhi khẽ động một cái, Tiêu Như Yên được thả ra khỏi Linh khí không gian.
Thấy Phong Hoàng lại đang khấu đầu với Diệp Viễn, Tiêu Như Yên không khỏi sợ hãi kêu lên: “Đây… đây là chuyện gì vậy? Phong… Phong Hoàng bệ hạ…”
“Không cần phải ngạc nhiên như vậy, chỉ là trừng phạt nhẹ với hắn mà thôi. Từ những việc hôm nay hắn đã làm, có giết hắn cũng chưa đủ. Có điều vì để tương lai Diệp công tử có thể đích thân báo thù nên hôm nay tạm thời tha cho hắn một mạng.” Ly Nhi nhàn nhạt nói.
Lúc này Tiêu Như Yên mới bừng tỉnh ngộ, trước mắt còn đang có một nữ tử tuyệt sắc giai nhân đứng đó!
Tiêu Như Yên cả gan đánh giá Ly Nhi vài lần, đột nhiên có cảm giác tự ti mặc cảm!
“Đây… lẽ nào nữ tử này, mới là người trong lòng của Diệp Viễn sao? Chẳng trách... ta không lọt mắt hắn. Thì ra nỗi khổ trong lòng mà hắn nói chính là chuyện này...” Tiêu Như Yên không khỏi hối hận thầm nhủ.
“Được rồi, ta lập tức phải mang Diệp Viễn trở về Vô Biên giới. Tất cả những việc hôm nay chàng làm đều là vì cô nương, nên ta thả cô nương ra, chính là vì muốn hỏi xem cô nương ở lại đây, hay là đi cùng Diệp Viễn?” Ly Nhi nhàn nhạt hỏi.