Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 441: Cảm động!

Chương 441: Cảm động!
Đầu Ly Nhi đau như muốn nứt ra, nàng ôm lấy đầu cố nén đau đớn, nhưng thân thể của nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Một màn này lại khiến Tiêu Như Yên kinh ngạc thất sắc.
Trong mắt nàng, Ly Nhi giống như là nhân vật vô địch, ngay cả Phong Hoàng cũng bị nàng đùa bỡn trong tay, vậy mà sao lại bị đau đầu đến mức này?
“A…”
Chính vào lúc này, Diệp Viễn ở một bên cũng nói mê sảng một hồi, lông mày nhíu chặt lại hiện ra vẻ vô cùng thống khổ.
“Diệp… sư phụ, người… người vẫn ổn chứ?”
Hai người này cùng lúc bị như vậy làm cho Tiêu Như Yên bị rối tung lên, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Diệp Viễn khó khăn mở hai mắt ra, phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
“Ta… ta vẫn chưa chết?” Diệp Viễn hữu khí vô lực nói.
Lần này, hẳn là lần hắn bị thương nặng nhất từ khi trọng sinh đến giờ.
Trước đây bất luận bị thương nặng thế nào, chỉ cần ăn đan dược vào, không đến hai ngày là hắn có thể hồi phục lại như cũ.
Vậy mà lần này, nếu không phải Ly Nhi giúp hắn bảo vệ tâm mạch thì e là Diệp Viễn đã sớm đi đời nhà ma rồi.
“Chưa… chưa chết! Sư phụ người lợi hại như vậy, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?” Tiêu Như Yên cúi đầu nghẹn ngào nói.
“Là… là Tiêu Như Yên à. y? Nàng ta… nàng ta là…?”
Diệp Viễn đột nhiên phát hiện Ly Nhi vẻ mặt thống khổ, yếu ớt hỏi.
“Hả? Sư phụ người lại không quen vị tiền bối này?”
Tiêu Như Yên còn cho rằng hai người này nhất định là quan hệ tâm đầu ý hợp, ai biết được vốn dĩ Diệp Viễn không quen biết Ly Nhi, điều này khiến nàng hoàn toàn rối loạn.
“A…”
Lúc này, đột nhiên Ly Nhi phát ra một tiếng rên thống khổ, lại ngã xuống đất.
“A! Tiền bối!”
Tiêu Như Yên bị dọa đến giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy Ly Nhi, đặt nàng nằm trên mặt đất.
“Sư… sư phụ, bây giờ đồ nhi phải làm thế nào đây?” Tiêu Như Yên không biết làm sao cho tốt, đành hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn hữu khí vô lực nói: “Không… không có cách nào. Nguyên lực toàn thân ta đã cạn kiệt, bây giờ… một chút khí lực cũng không dùng được. Nữ… nữ tử này, sao… sao nhìn có chút quen mắt thế?”
"Sư phụ, người thực sự không quen biết tiền bối sao?” Nghe Diệp Viễn nói, Tiêu Như Yên hoài nghi hỏi.
“Không… quen biết… chính là… không quen biết, ta lừa ngươi làm cái gì?” Diệp Viễn im lặng nói.
Từ góc độ này của Diệp Viễn, vừa vặn có thể nhìn thấy dung mạo của Ly Nhi.
Khuôn mặt hoàn mĩ này, tuyệt đối khiến cho mỗi một nam nhân đều có một cảm giác không đành lòng đùa bỡn. Cho dù là Diệp Viễn lúc này thân mang trọng thương, cũng có cảm giác tim đạp thình thịch. Nhưng Diệp Viễn dám khẳng định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt này.
“Nhưng mà… nhưng mà tiền bối cứu sư phụ từ trong tay Phong Hoàng ra, sao người lại có thể không quen biết nàng đây?” Tiêu Như Yên nghi ngờ nói.
Lần này, đến phiên Diệp Viễn kinh ngạc: “Thì ra… là nàng ấy đã cứu ta sao…?”
“Đúng vậy! Tiền bối rất lợi hại, ngay cả Phong Hoàng cũng không phải là đối thủ của nàng!”
Tiêu Như Yên nói lại những chuyện xảy ra trong lúc Diệp Viễn hôn mê cho Diệp Viễn nghe, Diệp Viễn nghe được cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Nhãn Thuật? Chẳng lẽ…” Diệp Viễn chau mày nói.
“Nhãn Thuật gì?” Tiêu Như Yên sửng sốt nói.
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một người, nhưng mà…”
Diệp Viễn đang nghĩ đến Ly Nhi, nhưng mà dung mạo hai người này chênh lệch cũng quá lớn.
Bây giờ trong người Diệp Viễn một chút nguyên lực cũng không có, căn bản là không thể cảm nhận được tình trạng của Ly Nhi, cho nê cũng không dám xác định.
Nhưng mà từ miêu tả của Tiêu Như Yên có thể thấy, đây tuyệt đối chính là Nhãn Thuật không còn nghi ngờ gì nữa.
Mà trong số những người Diệp Viễn quen biết, chỉ có Ly Nhi có được linh thể Nguyệt Hoa Thiên Nhãn.
Nhưng vấn đề là, Ly Nhi chỉ có thực lực Ngưng Tinh Cảnh. Lẽ nào là… Ly Nhi đã cố ý che giấu thực lực?
Nếu như thực sự ngay cả Triệu Thiên Dận mà Ly Nhi cũng có thể đùa bỡn được thì che giấu thực lực ở trước mặt mình cũng không phải là việc gì khó khăn.
Hơn nữa vóc dáng nữ tử trước mắt này, cũng cực kỳ giống với Ly Nhi, lẽ nào nói… đúng là cùng một người?
“Sư phụ, bây giờ đồ nhi nên làm thế nào?” Tiêu Như Yên cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó.
“Trong nhẫn trữ vật của ta có đan dược trị thương, nhưng bây giờ ta không sử dụng được một chút nguyên lực nào, ngươi lấy ra đây giúp ta!” Diệp Viễn nói.
“Vâng!” Tiêu Như Yên đồng ý nói.
Mỗi võ giả đều có phương thức đặc thù để mở nhẫn trữ vật của mình, chỉ cần Diệp Viễn đem phương pháp đó nói cho Tiêu Như Yên biết là nàng có thể mở ra.
Tiêu Như Yên dựa theo chỉ dẫn của Diệp Viễn, cuối cùng cũng tìm được Thanh Huyền Dưỡng Tâm Đan, lấy cho Diệp Viễn ăn một viên.
Lần này, thương thế của Diệp Viễn thực sự quá nặng, cho dù có phục dụng Thanh Huyền Dưỡng Tâm Đan thì tốc độ hồi phục của hắn vẫn vô cùng chậm.
Nửa ngày sau, Diệp Viễn cũng coi như hồi phục được một chút nguyên khí, miễn cưỡng có thể đứng dậy được.
Hắn gắng gượng đi đến trước mặt Ly Nhi xem mạch cho nàng.
Đối với ân nhân cứu mạng, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không để mặc cho nàng bị hôn mê.
Nhưng mà lần bắt mạch này, Diệp Viễn không khỏi kinh hãi, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này lại đúng là Ly Nhi xấu xí mà hắn cứu trước đây!
Lần này, Diệp Viễn không khỏi có chút bối rối.
Xem ra, lúc đó bản thân cứu người chính là đã vẽ vời cho thêm chuyện rồi.
Dựa vào thực lực mà Ly Nhi thể hiện, tiêu diệt đám người kia là quá dễ dàng.
Diệp Viễn bỗng nhiên nghĩ đến mọi việc ở Vĩnh Hoa Cung, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Ly Nhi đã âm thầm núp trong bóng tối bảo vệ cho mình! Lúc này hắn cũng cảm thấy bản thân ngu ngốc, dùng Không Gian ý cảnh để chuyển dời vị trí công kích không phải là một trong những năng lực của Nguyệt Hoa Thiên Nhãn sao?
Chỉ là tình thế lúc đó rắc rối phức tạp, Diệp Viễn cũng không thể suy nghĩ phân tích quá nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, Diệp Viễn cảm thấy vô cùng cảm kích Ly Nhi.
Thời gian mấy tháng này, hẳn là Ly Nhi vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh mình, lúc bản thân gặp nguy hiểm mới kịp thời ra tay giúp đỡ.
Mà lần này, Ly Nhi lại một lần nữa sử dụng Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, khiến cho hai loại linh thể càng cuồng mãnh xé rách thần hồn của nàng, khiến cho bệnh tình của nàng cuối cùng cũng bạo phát.
Diệp Viễn biết, đây chắc chắn là lần thần hồn Ly Nhi bị thống khổ nhất!
Triệu Thiên Dận không phải là loại đối thủ rác rưởi gì, Ly Nhi dùng Nguyệt Hoa Thiên Nhãn nhiếp trụ Triệu Thiên Dận, tất nhiên là tiêu hao không ít hồn lực, điều này đối với bệnh tình của Ly Nhi hiện tại mà nói chẳng khác nào đã lạnh vì tuyết còn giá vì sương.
Nghĩ đến đây, Diệp Viễn không khỏi tự trách và cảm động vô cùng.
Bây giờ xem ra, khả năng chính là bởi vì bản thân mình cứu nàng, giúp nàng chẩn đoán bệnh tình nên nàng mới theo mình, bảo vệ mình.
Điều này làm sao khiến Diệp Viễn không cảm động cho được?
“Sư phụ, tiền bối… nàng ấy không sao chứ?” Tiêu Như Yên lo lắng hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tạm thời không có vấn đề gì lớn, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao?” Tiêu Như Yên nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, chỉ đúng là ta có quen biết với nàng, có điều dung mạo của nàng ấy bây giờ khác lạ quá nhiều so với khi ta gặp nàng lần đầu tiên, cho nên mới không nhận ra.” Diệp Viễn nói.
“Ta đã nói rồi mà, sư phụ làm sao lại có thể không quen tiền bối được!”
“Ha ha, tạm thời nàng ấy không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng mà ta vẫn phải nhanh chóng hồi phục thục lực, giúp nàng luyện chế mấy thứ. Như Yên, ta thiêu đốt năm phần tinh huyết một lần, bây giờ cơ thể quá suy yếu, căn bản là không có cách nào luyện chế đan dược. Hai ngày này, ta ở bên cạnh chỉ dẫn ngươi, ngươi thay vi sư luyện chế đan dược giúp ta nhanh chóng hồi phục thực lực!” Diệp Viễn nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất