Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 440: Trở lại Vô Biên giới!

Chương 440: Trở lại Vô Biên giới!
Tiêu Như Yên cũng không ngờ được, nàng lại phải đứng trước một sự lựa chọn như thế này.
Hai tiểu thế giới, đây là khoảng cách giống như chân trời góc bể vậy. Đi Vô Biên giới, có khả năng đời này nàng cũng không thể trở lại đây được nữa.
Mà ở đây, có huynh trưởng, có phụ mẫu của nàng.
Phong Hoàng vẫn ở đó không ngừng dập đầu, Đinh Lương vẫn ở một bên liều mạng muốn kéo hắn đứng dậy, nhưng hắn lại sống chết không chịu.
Bên này Tiêu Như Yên rơi vào xoắn xuýt, vẻ mặt khó xử.
“Như Yên, con không thể đi cùng với hắn! Nếu không, Tiêu Trường Phong ta và con ân đoạn nghĩa tuyệt!” Tiêu Trường Phong lạnh lùng nói.
Toàn thân Tiêu Như Yên run lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tiêu Trường Phong.
Thấy Tiêu Trường Phong trừng mắt nhìn, vẻ mặt quyết tuyệt, nhất thời vô số hồi ức từ đáy lòng dâng lên.
Những năm này chăm chỉ khổ luyện, một chút cũng không dám lười biếng.
Lúc các trưởng lão muôn miệng một lời coi nàng trở thành một thẻ bài đẩy đi, Tiêu Trường Phong ở một bên im miệng, một lời cũng không nói.
Bản thân thương tâm vô cùng, nuốt vào Cửu U Đoạn Hồn Tán, ý thức từng chút một tiêu tán.
Ánh mắt Tiêu Như Yên dần dần trở nên kiên định!
“Phụ thân, hai mươi năm nay, nữ nhi đều là vì Tiêu gia mà sống! Đến hôm nay, nữ nhi đã là người chết qua một lần rồi, nữ nhi muốn được sống cho chính mình! Cho nên… con muốn đi theo sư phụ!”
Nói xong những lời này, Tiêu Như Yên cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút sạch.
Điều này đối với nàng mà nói, tuyệt đối là một quyết định cực kỳ khó khăn.
Từ nhỏ Tiêu Như Yên đã bị rót vào quan niệm tồn tại vì gia tộc, bản thân cũng là một nữ hài vô cùng hiếu thuận. Vậy mà hôm nay, nàng lại chặt đứt hết thảy quá khứ, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí đây chứ.
Một người muốn cắt đứt tất cả mọi ràng buộc, một lần nữa dung nhập vào một thế giới mới, điều này phải cần tín niệm lớn như thế nào mới làm được đây!
“Ngươi! Tốt tốt tốt!” Tiêu Trường Phong tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
Hắn không ngờ tới, nữ nhi vẫn luôn luôn nghe lời, vậy mà lại làm ra việc quyết tuyệt như vậy.
“Từ hôm nay trở đi, Tiêu Trường Phong ta coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như ngươi! Chúng ta ân… đoạn… nghĩa… tuyệt!” Tiêu Trường Phong run rẩy nói.
Toàn thân Tiêu Như Yên run lên, suýt nữa ngã ra nền đất.
Nháy mắt một đạo nguyên lực nhu hòa đỡ lấy nàng, lúc này nàng mới đứng vững được.
Chỉ thấy Ly Nhi nhàn nhạt nói: “Việc của cô nương ít nhiều ta cũng hiểu được một chút, cũng rất hiểu cô nương. Nói thật là, ta còn ngưỡng mộ cô nương có thể bỏ xuống tất cả để mưu cầu hạnh phúc của mình, vậy là đủ rồi. Diệp công tử nhân nghĩa quả cảm, tuyệt đối đáng để cô nương làm như vậy!”
Lời của Ly Nhi giống như một liều thuốc cường tâm cho Tiêu Như Yên vậy. Nàng gật đầu đáp: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”
Ly Nhi khẽ vuốt cằm, lại nói với Tinh Uyên: “n tình này của mọi người, ngày sau Diệp công tử sẽ đích thân báo đáp. Bây giờ huynh ấy thân mang trọng thương, nên không thể tạm biệt với từng người được.”
Tinh Uyên chắp tay nói: “Tinh Uyên thực lực nông cạn, mới khiến cho Diệp Viễn bị trọng thương như vậy, thực sự xấu hổ. Vẫn mong tiền bối chiếu cố Diệp Viễn nhiều hơn, Tinh Uyên vô cùng cảm kích.”
“Đây là điều đương nhiên.”
Nói xong, ống tay áo Ly Nhi cuốn một cái, mang Diệp Viễn với Tiêu Như Yên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Trên quảng trường yên tĩnh vắng lặng, chỉ còn âm thanh “thùng thùng” đang dập đầu của Triệu Thiên Dận vọng lại.

Cũng không biết là qua bao lâu, Triệu Thiên Dận bỗng nhiên giật mình một cái, cuối cùng ánh mắt cũng khôi phục lại được một chút thần thái.
Triệu Thiên Dận trầm mặt xuống, lông mày không khỏi nhíu lại.
Giờ khắc này, nhiệt độ toàn bộ quảng trường dường như cũng giảm xuống rất nhiều, khiến cho người ta không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này hắn vẫn còn đang giữ nguyên tư thế quỳ, rất hiển nhiên vừa rồi đã phát sinh ra chuyện gì đó không hề vui vẻ.
“Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Thiên Dận hỏi Đinh Lương.
Mặc dù Đinh Lương là võ giả Thần Du Cảnh nhưng nghe xong câu này cũng cảm thấy hàn ý lạnh cả người đánh tới.
“Chuyện này…” Đinh Lượng lộ vẻ mặt khó xử.
“Nói!” Triệu Thiên Dận trầm giọng quát.
Đinh Lương bất đắc dĩ, chỉ đành kể lại một lượt chuyện vừa rồi.
Mỗi khi hắn nói một chữ, sắc mặt Triệu Thiên Dận lại đen thêm một phần. Đợi đến khi hắn nói xong, sắc mặt Triệu Thiên Dận đã đen như than cốc rồi.
“Ngoại trừ nhất mạch Tê Hà Sơn và Tiêu Trường Phong của Tiêu gia, những người biết chuyện này đều đã chết hết. Trước khi đi, Tinh Uyên đại nhân có nói, hắn sẽ tiết chế đám đệ tử và Tiêu Trường Phong, tuyệt đối sẽ không nói việc ngày hôm nay ra ngoài. Hơn nữa hắn còn nói, công hội luyện dược sư sẽ chân thành hợp tác với hoàng thất, cung cấp viện trợ toàn bộ về mặt đan được!” Đinh Lương bổ sung thêm.
Cách đó không xa, nằm trong đám thi thể trên mặt đất, trong đó còn có hai võ giả Hồn Hải Cảnh.
Sắc mặt Triệu Thiên Dận cũng từ từ tốt lên một chút, nhưng vẫn trầm mặt như cũ nói: “Việc này ngươi làm rất tốt! Xem ra, Tiêu Trường Phong đã gia nhập làm môn hạ của Tinh Uyên, đây lại là một chuyện khó giải quyết.”
Đối với Triệu Thiên Dận mà nói, Tinh Uyên đúng thật là một con nhím, không dễ ăn chút nào.
Thân là người đứng đầu một giới, Triệu Thiên Dận biết rõ sự cường đại của công hội luyện dược sư.
Bất luận là ở phương diện nào, hội trưởng của công hội luyện dược sư cũng là địa vị vô cùng được tôn sùng.
Mặc dù Cuồng Phong giới thuộc hắn quản lý, nhưng nếu như thật sự giết chết Tinh Uyên, Thần Vực nhất định sẽ truy cứu xuống.
Võ giả Vô Lượng Cảnh là vô địch ở Cuồng Phong giới không sai, nhưng nếu tính ở Thần Vực thì lại quá bình thường.
Trừng phạt của công hội luyện dược sư thuộc Thần Vực, không phải là cái mà một võ giả Vô Lượng Cảnh cỏn con như hắn có thể gánh chịu được.
Đinh Lương nói: “Nếu như Tinh Uyên đã muốn chân thành hợp tác với chúng ta, cho thấy rõ ràng hắn cũng không muốn quan hệ hai bên trở nên cường liệt thái quá. Hơn nữa công bố chuyện hôm nay với đại chúng cũng chẳng có gì tốt với bản thân hắn hết. Cho nên…”
Những lời sau đó Đinh Lương không nói, loại việc ra quyết định này, tất nhiên phải để đích thân Phong Hoàng tự suy xét.
Triệu Thiên Dận gật đầu: “Sự việc ngày hôm nay kết thúc ở đây, nếu còn xuất hiện tin đồn nhảm nào, giết không cần luận tội!”
“Rõ!”

Cuồng Phong giới, Vân Mộng Sơn Mạch, có mấy thân ảnh bỗng từ hư không xuất hiện.
“Tiền bối, chúng ta đây là…”
Đối với nơi sương mù dày đặc này, Tiêu Như Yên vô cùng hoang mang.
Ly Nhi gật đầu đáp: “Nơi này là Vô Biên giới.”
“Nơi này chính là Vô Biên giới sao? Xem ra, đúng thật là sản vật phong phú hơn rất nhiều so với Cuồng Phong giới.” Tiêu Như Yên cảm thụ một chút linh khí nồng đậm, thoải mái nói.
Thế nhưng Ly Nhi lại lắc đầu: “Mặc dù tài nguyên ở Cuồng Phong giới thiếu thốn, nhưng đối với sự tôi luyện của võ giả, cương phong lại là thứ mà võ giả Vô Biên giới không hưởng thụ được. Từ lúc vừa ra đời, võ giả Cuồng Phong giới đã phải tu luyện trong hoàn cảnh gian khổ từng giờ từng khắc, thành tựu cũng mạnh hơn rất nhiều so với võ giả Vô Biên giới. Nếu muốn nói bên nào tốt hơn thì thật sự rất khó đánh giá.”
Tiêu Như Yên kinh ngạc nói: “Vậy Phong Hoàng bệ hạ hắn…”
Ly Nhi nhàn nhạt đáp: “Mị dân mà thôi! Những thứ mà Phong Hoàng biết, nhiều hơn so với những người bình thường rất nhiều! Thần Vực cũng không phải là nơi đất lành gì, hắn ở Cuồng Phong giới có thể hô phong hoán vũ, đến Thần Vực lại chỉ là tầng lớp võ giả thấp nhất. Xâm lấn Vô Biên giới, nói cho hay là vì võ giả Cuồng Phong giới mà suy nghĩ, sự thật còn không phải là vì tư lợi cá nhân sao?”
Tiêu Như Yên há to miệng nói: “Thì… thì ra là như vậy!”
“Đương nhiên… A…”
Ly Nhi đang nói chuyện, đột nhiên lông mày nhíu chặt, lộ ra bộ dáng vô cùng đau khổ.
Tiêu Như Yên kinh ngạc nói “Tiền bối, người… người không sao chứ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất