Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 442: Lai lịch của Ly Nhi!

Chương 442: Lai lịch của Ly Nhi!
Nửa ngày sau, Tiêu Như Yên mồ hôi đầm đìa, không ngừng thở gấp ở bên cạnh Tứ Phương Đỉnh.
“Sư… sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng luyện chế ra được Tinh Phách Đan rồi!”
Mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng Tiêu Như Yên cũng cực kỳ phấn khởi.
Công dụng của Tinh Phách Đan chính là giúp võ giả hồi phục tinh huyết, là một loại đan dược cấp ba thượng phẩm.
Đối với Tiêu Như Yên mà nói, Tinh Phách Đan vô cùng khó luyện chế, dựa vào trình độ của nàng trước đây, căn bản là không luyện chế ra được.
Vậy nhưng thời gian nửa ngày này, dưới sự chỉ dẫn của Diệp Viễn, nàng cứ như vậy nước chảy thành sông mà luyện chế thành công.
Trong tay Diệp Viễn có không ít dược liệu, giật gấu vá vai lại cũng góp được thành hai phần dược liệu luyện chế Tinh Phách Đan.
Để không lãng phí dược liệu, Diệp Viễn để Tiêu Như Yên mô phỏng nhiều lần, mới đồng ý để nàng động thủ luyện chế.
Không ngoài dự liệu, phần thứ nhất bị nàng luyện thành phế đan.
Lại sau nhiều lần mô phỏng, lần luyện chế thứ hai Tiêu Như Yên đúng là đã luyện thành một viên Tinh Phách Đan trung phẩm!
Tiêu Như Yên đã bị mồ hôi làm cho ướp đẫm, lại có hương vị thướt tha khác biệt, Diệp Viễn nhìn cũng hoa mắt một hồi.
“Khụ khụ, vất vả rồi!” Diệp Viễn hơi lúng túng nói.
Lúc này Tiêu Như Yên lại đang ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn nên không chú ý đến sự lúng túng của Diệp Viễn, lau mồ hôi trên trán rồi đáp: “Không vất vả, không vất vả! Qua nửa ngày luyện đan này, đệ tử lại có một loại cảm giác thông suốt hết thảy! Những thứ mà đệ tử học được trong nửa ngày này, đúng là còn nhiều hơn nhiều so với những thứ học được trong mấy năm trước!”
Không phải bởi vì ái mộ Diệp Viễn mà Tiêu Như Yên thổi phồng hắn, là nàng thực sự có loại cảm giác này.
Dựa vào tầm mắt của Diệp Viễn, hắn đã nắm rõ ưu điểm và khuyết điểm của Tiêu Như Yên nên trong lòng sớm đã có dự tính chỉ dẫn Tiêu Như Yên như thế nào.
Trong bất tri bất giác, Tiêu Như Yên đã thật sự coi mình trở thành đồ đệ của Diệp Viễn, thật sự học thuật luyện dược của hắn.
Luyện dược sư đều có tố chất thần kinh đặc biệt, một khi chìm vào trong luyện dược thuật, căn bản là không có cách nào tự kiềm chế được.
Càng huống chi, cái mà Diệp Viễn mang đến cho Tiêu Như Yên là một thế giới mới, một thế giới mà trước nay nàng chưa từng biết đến.
“Ha ha, đây không là gì cả. Ngọc giản ta cho ngươi, ngươi phải nghiên cứu học tập cho thật tốt, sẽ có giúp ích rất lớn cho ngươi. Có điều trước mắt chúng ta không có thời gian nữa rồi, đợi ta làm dịu triệu chứng của Ly Nhi cô nương đi một chút, chúng ta sẽ lập tức lên đường trở về U Vân Tông.” Diệp Viễn nói.
“A…” Một tiếng nỉ non vang lên, cuối cùng Ly Nhi cũng dần dần tỉnh lại.
“Tiền bối!” Tiêu Như Yên thấy vậy, lập tức lên đỡ lấy nàng.
Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng Ly Nhi vẫn cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, trong đầu thỉnh thoảng truyền đến từng cơn nhói đau.
“Ta… ta hôn mê bao lâu rồi?” Ly Nhi đưa tay nâng trán, vẻ mặt thống khổ hỏi.
“Tiền bối, người đã hôn mê hơn nửa ngày rồi, ta và sư phụ đều vô cùng lo lắng cho an nguy của người. Bây giờ người đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tiêu Như Yên nói.
“Sư phụ?” Ly Nhi không kịp phản ứng lại, không khỏi ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Diệp Viễn.
“Thì ra công tử đã tỉnh rồi…” Ly Nhi bỗng nhiên có cảm giác không biết đối mặt với Diệp Viễn thế nào, dù sao thì sự xuất hiện của nàng cũng có chút quá mức đột ngột.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, cũng may có Ly Nhi cô nương giúp ta bảo vệ tâm mạch, nếu không e là ta sớm đã bỏ mạng rồi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bệnh của Ly Nhi cô nương, cứ để Diệp Viễn ta lo.”
Ly Nhi hơi thuận theo nói: “Thì ra công tử đã biết là ta…, có điều Ly Nhi giúp đỡ Diệp công tử, không phải là vì giao dịch này.”
Mặc dù lời nói của Ly Nhi bình tĩnh, nhưng Diệp Viễn cũng vẫn nhận ra một chút tức giận của nàng trong đó.
“Không phải Diệp mỗ làm giao dịch với Ly Nhi cô nương, đây là một lời hứa. Nói là phải làm, cho dù lời hứa này có khó khăn hơn nữa thì nhất định Diệp mỗ cũng sẽ hoàn thành!” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Ly Nhi khẽ run lên, nàng có thể cảm nhận được thành ý và quyết tâm của Diệp Viễn.
Một đường đi theo, ít nhiều gì nàng cũng biết Diệp Viễn là hạng người nào. Diệp Viễn nói ra những lời như vậy, e là có chết, hắn cũng sẽ phải cố gắng hoàn thành lời hứa!
Nam nhân này, tuyệt đối là một người đáng tin, lời hứa đáng giá ngàn vàng!
“Đa tạ…” Ly Nhi cũng không chối từ, chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
“Nguyệt cô nương một đường đi theo, nhiều lần ra tay tương cứu, ân này Diệp Viễn ghi tạc trong lòng. Hơn nữa lần này nếu không phải Nguyệt cô nương ra tay, Diệp mỗ chắc chắn phải chịu nhục mà chết. Muốn cảm tạ, cũng là ta phải cảm tạ cô nương mới phải. Hơn nữa… vì cứu ta mà cô nương không tiếc sử dụng Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, đến mức bệnh tình chuyển biến xấu. Nếu Diệp mỗ không chữa khỏi bệnh cho cô nương, thì ngay cả chính ta cũng không thể tha thứ cho mình được!” Diệp Viễn nói.
Lần này Ly Nhi kinh hãi không nhỏ, kinh ngạc nói: “Công tử… công tử lại biết cả họ của ta sao?”
Diệp Viễn cười khổ trả lời: “Ta nên đoán ra từ sớm mới phải! Lần trước gặp Nguyệt cô nương, cô nương chỉ là võ giả Ngưng Tinh Cảnh, Diệp mỗ còn cho rằng hạ giới đã sinh ra một linh thể yêu nghiệt như vậy. Bây giờ nghĩ lại, linh thể Nguyệt Hoa Thiên Nhãn bẩm sinh, ngoại trừ Nguyệt gia ở Minh Nguyệt Thành, thì còn ai có thể có linh thể thiên phú như vậy nữa chứ?”
Lời này của Diệp Viễn, khiến cho Ly Nhi lại càng kinh ngạc hơn: “Ngay cả Minh Nguyệt Thành mà công tử cũng biết! Rốt cuộc… công tử là ai?”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Diệp mỗ có nỗi khổ riêng, chuyện này không tiện nói ra.”
Trong lòng Ly Nhi không khỏi kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng quên cả đau đầu. Một võ giả nhỏ bé ở hạ giới, làm sao có thể biết được Minh Nguyệt Thành ở Thần Vực?
Nguyệt gia của Minh Nguyệt Thành dựa vào Nhãn Thuật vang danh Thần Vực, mà người có được linh thể Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, khi thi triển Nhãn Thuật còn mạnh hơn gấp mấy lần người bình thường!
Mà cho dù là Nguyệt gia, người có được Nguyệt Hoa Thiên Nhãn cũng là vô cùng hiếm hoi.
Những điều này không phải là bí mật gì ở Thần Vực, nhưng Diệp Viễn chỉ là võ giả xuất thân bình thường ở hạ giới, làm sao hắn lại biết được những thông tin này?
Ly Nhi bụng đầy ngờ vực, nhưng nàng cũng biết thái độ làm người và đối nhân xử thế của Diệp Viễn, hắn đã nói không tiện nói ra thì chắc chắn là có chỗ khó nói, cho nên nàng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
“Được rồi… nếu như ngay cả Minh Nguyệt Thành mà Diệp công tử cũng biết, vậy ta giới thiệu lại một lần nữa, ta tên là Nguyệt Mộng Ly, chính là người Nguyệt gia của Minh Nguyệt Thành.” Nguyệt Mộng Ly hít một hơi thật sâu nói.
“Nguyệt Mộng Ly… người cũng như tên, là một cái tên đẹp!” Diệp Viễn hồi tưởng lại một chút cái tên này.
Thời khắc này, tâm tư của Diệp Viễn đang bay về lần duy nhất đi Minh Nguyệt Thành ở kiếp trước.
Lúc đó hắn nhận lời mời tới Minh Nguyệt Thành để luyện chế siêu đan dược cấp chín cho thành chủ Minh Nguyệt Thành.
Lần đó hắn từng gặp mặt một nữ tử như son như ngọc, mà tên của nữ tử đó, hình như chính là… Nguyệt Mộng Ly!
Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng Diệp Viễn cũng nhận ra dung mạo của Nguyệt Mộng Ly trước mặt và nữ tử đó, giống nhau như đúc.
Thế sự thay đổi, lại có việc trùng hợp như vậy hay sao…
“Ài… tên hay thì cũng có tác dụng gì? Đều nói hồng nhan bạc phận, không ngờ ta cũng chạy không thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh.” Giọng nói của Nguyệt Mộng Ly có chút ảm đạm.
Diệp Viễn thu lại tâm tư, nói: “Nguyệt cô nương không cần như vậy, hai chữ nguy cơ vốn ẩn chứa huyền cơ. Chỉ cần có thể giải quyết xung đột của hai loại linh thể này, Nguyệt cô nương chẳng những không khác biệt so với người bình thường, mà càng sẽ phá kén thành bướm, trở thành nhân vật cường đại tuyệt thế!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất