Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 443: Đoàn viên.

Chương 443: Đoàn viên.
Lời của Diệp Viễn, lại không hề giúp cho tâm tình của Nguyệt Mộng Ly tốt hơn bao nhiêu, tựa như đối với việc trở thành cường giả tuyệt thế nàng cũng chẳng có bao nhiêu quan tâm vậy.
“Ài, thiên hạ vô địch thì sao? Bỏ đi bỏ đi, không nhắc đến cái này nữa. Không phải công tử đã nói, chỉ luyện chế ra đan dược cấp tám mới có thể khiến thần hồn của ta tách ra sao? Nhưng mà bây giờ…” Nguyệt Mộng Ly ngập ngừng nói.
Diệp Viễn gật đầu đáp: “Đúng thật là như vậy, hơn nữa lần này cô nương sử dụng lực lượng của Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, đã làm tổn thương thần hồn thêm một bậc, điều này khiến cho bệnh tình của cô nương lại phát tác sớm một thời gian. Bây giờ… e là chỉ còn lại hai năm nữa.”
Nguyệt Mộng Ly lẩm bẩm: “Chỉ còn hai năm thôi sao…?”
Diệp Viễn nói tiếp: “Nguyệt cô nương đừng nản chí, mặc dù ta không có cách nào trong thời gian hai năm luyện chế ra được đan dược cấp tám, nhưng lại có biện pháp trì hoãn thời gian phát bệnh.”
“Ồ, biện pháp gì?”
“Không biết Nguyệt cô nương có từng nghe nói đến cây Thanh Linh chưa?”
Nguyệt Mộng Ly gật đầu đáp: “Nghe nói là một loài cây có linh, có thể hấp thụ tinh hoa trời đất, thậm chí có thể sinh ra linh trí, tu luyện giống như loài người!”
“Không sai! Thân cây Thanh Linh có bài tiết ra một loại dịch thể, tên gọi là Thanh Linh Dung Tâm. Loại dịch thể này có thể bồi dưỡng và tu bổ thần hồn, tuy rằng không thể loại trừ bệnh của cô nương, nhưng lại có thể trì hoãn thời gian phát tác thần hồn bị xé rách, ta sẽ nghĩ mọi cách tìm bằng được cây Thanh Linh này. Nếu như Nguyệt cô nương có thể phát động thế lực của Nguyệt gia tìm loài cây này thì không còn gì tốt hơn nữa.” Diệp Viễn nói.
“Phát động lực lượng của Nguyệt gia sao…?” Nguyệt Mộng Ly hơi không tình nguyện mà hỏi lại.
Diệp Viễn không biết rốt cuộc giữa Nguyệt Mộng Ly và Nguyệt gia đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là có việc gì đó không được vui vẻ, thế nên động viên nàng một câu: “Không sao, vẫn còn thời gian hai năm, nhất định ta sẽ tìm được cây Thanh Linh giúp cô nương!”
Nguyệt Mộng Ly gật đầu đáp: “Vậy phải đa tạ Diệp công tử rồi.”
Diệp Viễn nói tiếp: “Nguyệt cô nương tạm chờ ta một lát, trong tay ta vừa hay có một chút dược liệu, có thể chế thành một vài thang thuốc, mặc dù không có bao nhiêu tác dụng đối với bệnh tình của cô nương, nhưng cũng có thể giảm bớt nỗi đau khi thần hồn xé rách.”

Diệp Viễn ăn xong viên Tinh Phách Đan do Tiêu Như Yên luyện chế, dùng mấy canh giờ đến để luyện hóa dược lực, cuối cùng thương thế cũng tốt hơn một chút, có thể vận dụng được một chút nguyên lực rồi.
Diệp Viễn đến trước Tứ Phương Đỉnh, rót vào trong đó một chút nguyên lực, ánh sáng từ Tứ Phương Đỉnh hơi tán ra.
Tiếp đó, Diệp Viễn lấy từ nhẫn trữ vật ra mấy loại dược liệu, dựa vào một tỉ lệ nhất định ném vào trong Tứ Phương Đỉnh.
Rất nhanh, những dược liệu đó lập tức hóa thành một dòng chất lỏng.
Diệp Viễn lấy bát hứng nước đó lại, đưa cho Nguyệt Mộng Ly.
“Đây là…” Nguyệt Mộng Ly hơi nghi hoặc.
Võ giả đều không xa lạ gì với việc luyện đan, nhưng điều phối loại thang thuốc thế này lại không thấy nhiều.
Diệp Viễn cười nói: “Đây là Ngũ Hoa Tĩnh Tâm Thang, dùng cánh hoa của năm loại dược liệu cấp bốn luyện chế thành, có hiệu quả an thần tĩnh tâm. Mặc dù không phải là linh đan diệu dược gì, nhưng lại có thể giảm bớt triệu chứng đau đớn của cô nương. Cô nương uống thử xem.”
Đối với lời nói của Diệp Viễn, Nguyệt Mộng Ly không hề hoài nghi, lập tức nhận lấy bát thuốc uống vào.
Rất nhanh, Nguyệt Mộng Ly đã cảm thấy thần hồn giống như được một trận gió mát thổi qua, thoải mái vô cùng, vốn dĩ tâm tình còn hơi phiền não, lúc này lại yên lòng lại.
Nguyệt Mộng Ly nhìn Diệp Viễn, kinh ngạc nói: “Vài cọng dược liệu cấp bốn lại có thể điều chế ra thang thuốc thần kỳ như vậy! Thật không ngờ dược liệu cấp bốn lại có tác dụng với ta, đúng là không thể tin được!”
Đến tới cảnh giới của Nguyệt Mộng Ly thì vốn dĩ đan dược cấp bốn đã không còn bao nhiêu tác dụng nữa.
Nhưng mà Diệp Viễn lại có thể dùng cánh hoa của năm loại dược liệu cấp bốn để điều phối ra thang thuốc có tác dụng với nàng, làm sao nàng không kinh ngạc cho được?”
“Chỉ là có tác dụng an thần tĩnh tâm mà thôi, chứ không hề có chút tác dụng nào với bệnh tình của cô nương hết.” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Cảnh giới của hắn bây giờ quá thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế ra được đan dược chuẩn cấp bốn, không có một chút tác dụng nào với Nguyệt Mộng Ly.
“Thế này đã là rất giỏi rồi!” Nguyệt Mộng Ly tán thưởng nói.
“Phải đó, sư phụ! Đây quả thực là quá thần kỳ rồi! Người làm sao mà làm được vậy? Trở về nhất định phải dạy cho đồ nhi!” Tiêu Như Yên cũng tán thưởng nói.
Nàng ở một bên đã sớm nhìn đến ngây cả người rồi!
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Nguyệt Mộng Ly đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Phải biết, Nguyệt Mộng Ly là nhân vật còn cường đại hơn cả Phong Hoàng, vậy mà điều phối một chút mấy loại dược liệu cấp bốn lại có tác dụng với nàng!
“Ngươi muốn học, trở về dạy cho ngươi là được. Có điều ngươi vẫn đừng nên mộng tưởng xa vời, từng bước từng bước một mà tiến. Trong này còn cần dùng đến trận pháp, dựa vào trình độ của ngươi hiện giờ là không thể điều chế được.” Diệp Viễn nói.
“Được rồi, người ta từ từ học là được chứ gì! Quỷ hẹp hòi!” Tiêu Như Yên phồng miệng lên làm nũng như con nít.
Có tới hai mỹ nhân trước mắt làm cho Diệp Viễn cũng không khỏi có loại cảm giác diễm phúc không cạn.
Có điều bây giờ Diệp Viễn cũng không có thì giờ quan tâm đến chuyện nhi nữ tình trường, hắn có chút lo lắng cho U Vân Tông.
Diệp Viễn thả đám người Mạc Vân Thiên ra khỏi Linh khí không gian, ánh mắt vài người vẫn đờ đẫn như cũ.
Khoảng thời gian này, Diệp Viễn vẫn luôn không giải khai cấm chế thần hồn của bọn họ.
Loại cấm chế thần hồn này và loại cấm chế nô ấn không giống nhau, là loại có thể phá giải để hồi phục tự do thân thể.
Sau khi gieo nô ấn, nô lệ sẽ không nhận người khác làm chủ nhân, muốn mang nô lệ đi mua bán và chuyển tặng thì hiển nhiên không dùng được loại nô ấn này.
Cho nên buôn bán nô lệ, đa số là hạ cấm chế lên thần hồn của bọn họ, để dễ dàng cho chủ nhân điều khiển.
Diệp Viễn đem thần hồn thâm nhập vào thức hải của Mạc Vân Thiên.
Tiêu Như Yên bị dọa giật nảy mình, vội vàng nói: “Sư phụ, người đang làm gì vậy? Thần hồn của bọn họ bị nhân vật cực kỳ lợi hại hạ cấm chế, chỉ sơ ý một chút sẽ khiến cho thần hồn của bọn họ bị tổn thương!”
Diệp Viễn vừa cẩn thận giúp Mạc Vân Thiên giải trừ cấm chế, vừa nói với Tiêu Như Yên: “Chỉ là chút tài mọn mà thôi.”
Quả nhiên, trong phút chốc, ánh mắt của Mạc Vân Thiên dần dần khôi phục lại vẻ thanh tỉnh.
Đợi hắn nhìn thấy Diệp Viễn trước mặt, nhất thời lệ nóng lưng tròng nói: “Sư… sư đệ! Không ngờ, ta còn có ngày có thể nhìn thấy đệ!”
Thấy Mạc Vân Thiên như vậy, trong lòng Diệp Viễn cũng không dễ chịu chút nào. Chuyến thâm nhập vào Cuồng Phong giới này, Diệp Viễn có thể nói là cửu tử nhất sinh, nhiều lần suýt chút nữa mất cả mạng.
Cuối cùng nếu như không phải Nguyệt Mộng Ly ra tay, hắn còn bị Triệu Thiên Dận nhục nhã đến chết!
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là gian khổ trùng trùng.
“Tất cả đều đã qua rồi, đều qua cả rồi…” Diệp Viễn an ủi nói.
Hai người hàn huyên vài câu, Diệp Viễn bắt đầu giúp những người khác giải trừ cấm chế thần hồn.
Một đám sư huynh đệ lần nữa nhìn thấy Diệp Viễn, đều là mừng mừng tủi tủi, có cảm giác sống sót trở về sau tai nạn.
Mấy người hàn huyên một hồi, bỗng nhiên Diệp Viễn nói: “Đáng tiếc lúc đó Mai trưởng lão bị nhốt ở sâu trong Hoàng cung, đệ chưa kịp đến cứu đã bị bại lộ thân phận, ài…”
Nguyệt Mộng Ly vẫn luôn ở bên cạnh yên tĩnh xem những sư huynh đệ này cảm tạ với Diệp Viễn, lúc này nghe Diệp Viễn nói đến Mai trưởng lão mới nhớ ra nói: “Ta lại quên mất, Mai trưởng lão đã được cứu ra rồi.”
Nói rồi, ngón tay Nguyệt Mộng Ly khẽ động, hai thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Rất hiển nhiên, Nguyệt Mộng Ly cũng có thứ giống với Linh khí không gian.
Một người trong đó, chính là Mai Trăn đã lâu không gặp!
Mà một người khác, là nha hoàn Nghiên Nhi của Nguyệt Mộng Ly.
“Tiểu thư, sao bây giờ người mới thả em ra! Em sắp bị ngạt chết rồi!” Nghiên Nhi bất mãn nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất