Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 453: Khắc kiếm.

Chương 453: Khắc kiếm.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, sức nóng của việc chém giết cường giả Hồn Hải Cảnh không những không giảm đi, ngược lại còn dần dần lên men trong nội bộ U Vân Tông.
Chịu sự kích thích của chuyện này nên ai nấy cũng liều mạng tu luyện.
Trước kia không ít người không hề cố gắng, làm qua loa cho xong chuyện, mà hiện giờ lại không có một ai lười biếng!
Hai ngày này Diệp Viễn cũng không nhàn rỗi một chút nào, dưới sự bổ trợ của đan dược, nguyên lực của hắn lúc trước đã đạt tới Ngưng Tinh tầng bảy đỉnh phong.
Trong hai ngày này, Diệp Viễn thuận lợi đột phá lên Ngưng Tinh tầng tám!
Diệp Viễn xuất quan, Mạc Vân Thiên đã đợi sẵn bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Viễn, lông mày Mạc Vân Thiên nhướng lên, thở dài một hơi nói: “Diệp sư đệ, nhớ lúc đầu ta tiếp dẫn đệ vào tông môn, đệ mới là võ giả Linh Dịch tầng hai, vậy mà bây giờ đã đuổi kịp ta. Thậm chí về mặt chiến lực, đệ đã có thể cùng phân cao thấp với võ giả Hóa Hải Cảnh hậu kỳ rồi!”
Mặc dù Mạc Vân Thiên là người có tấm lòng ngay thẳng vô tư, nhưng nhìn thấy tiểu sư đệ ngày nào lại vượt qua chính mình chỉ trong một thời gian ngắn thì ngoài vui mừng thay cho Diệp Viễn ra trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có chút mất mát.
Đối với loại tình huống này, Diệp Viễn có biết cũng không thể tránh khỏi.
“Mạc sư huynh thiên phú không tệ, tương lai đột phá Hồn Hải Cảnh là điều chắc chắn.” Diệp Viễn cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành nói như vậy.
Mạc Vân Thiên thở dài đáp: “Điển tịch của tông môn bị mất, muốn đột phá Hồn Hải Cảnh, nói nghe thì dễ! Nhưng ngay cả Lạc tông chủ, cũng bị mắc kẹt ở Hóa Hải tầng chín đỉnh phong bao nhiêu năm, phải dựa vào Hồn Dẫn Đan của Thái Thượng trưởng lão mới có thể miễn cưỡng đột phá lên Hồn Hải Cảnh. Mà bây giờ, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong thân trong ngục tù…”
Nghe lời Mạc Vân Thiên nói, ánh mắt Diệp Viễn lại có ý cười, nói với Mạc Vân Thiên: “Mạc sư huynh, mời đi theo ta!”
Mạc Vân Thiên có chút không hiểu, thế nhưng vẫn đi theo.
Chỉ một lát sau, hai người đã đi đến Đắc Thắng Phong.
Diệp Viễn quan sát bốn phía một lượt, đến trước một tòa đá lớn trăm trượng.
“Chính là chỗ này!” Diệp Viễn cười nói.
Mạc Vân Thiên không biết Diệp Viễn bán thuốc gì trong hồ lô, không nhịn được hỏi: “Sư đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì vậy?”
“Ha ha, Lát nữa sư huynh nhất định phải nhìn cho kỹ!” Diệp Viễn cười nói.
“Keng” một tiếng, Thương Hoa Kiếm tuột ra khỏi vỏ!
Xoạt xoạt xoạt!
Diệp Viễn vừa giương trường kiếm lên, tia lửa lập tức văng ra tứ phía, đá bay tứ tung!
Chỉ sau một lát, một chữ “Kiếm” dần dần hình thành.
Mạc Vân Thiên nhìn chữ “Kiếm” bình thường chẳng có gì đặc biệt kia, vẫn là điệu bộ không hiểu như cũ.
Một kiếm này hình như cũng chẳng có bao nhiêu thần kỳ mà?
Nếu như đổi lại là Mạc Vân Thiên tự mình tới khắc thì cũng có thể làm được như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là trình độ Linh Dịch Cảnh mà thôi.
Mũi chân Diệp Viễn điểm một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, lại khắc thêm một chữ “Kiếm” ở vị trí cao hơn một trượng.
Hắn cũng không dừng lại, lại một lần nữa nhảy lên một trượng, lại khắc thêm một chữ “Kiếm”.
Mạc Vân Thiên vẫn không thể nhìn ra chữ này có điểm nào đặc biệt, nhiều lắm cũng chỉ khó hơn lúc trước một chút.
Diệp Viễn nhảy càng cao, chữ “Kiếm” trên tảng đá lớn càng nhiều, mà sắc mặt Mạc Vân Thiên cũng dần trở nên ngưng trọng!
Đợi đến khi Diệp Viễn khắc xong sáu chữ “Kiếm”, Mạc Vân Thiên cuối cùng cũng hiểu Diệp Viễn muốn làm gì rồi!
Lẽ nào nói, Diệp Viễn muốn dùng phương pháp khắc chữ, khắc toàn bộ lĩnh ngộ của bản thân về Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết lên tảng đá lớn này?
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Vân Thiên không dám có chút sơ suất, ánh mắt trân trân nhìn vào thanh kiếm trong tay Diệp Viễn!
Mặc dù Mạc Vân Thiên cũng từ Cửu Thiên Lộ xông ra, nhưng lĩnh ngộ của hắn đối với Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết cũng chẳng có gì cao thâm, thậm chí còn có chỗ không bằng với Thiên Vũ.
Có được một cơ hội quan sát như thế này, làm sao hắn có thể bỏ lỡ được?
Chữ “Kiếm” trên tảng đá càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu xa huyền bí, Mạc Vân Thiên lại có cảm giác không theo kịp!
Diệp Viễn là dùng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết để khắc chữ, Mạc Vân Thiên hoàn toàn hiểu rõ ý cảnh trong chữ. Nhưng đột nhiên hắn cũng phát hiện, sự lý giải của mình về kiếm ý trước đây vậy mà lại có rất nhiều chỗ thiếu sót!
Đợi đến khi Diệp Viễn khắc đến chữ “Kiếm” thứ hai mươi mốt, trong đầu Mạc Vân Thiên nổ “ầm” một tiếng, có cảm giác bỗng nhiên trở nên thông suốt!
Diệp Viễn bắt đầu khắc từ kiếm ý của Linh Dịch Cảnh, đợi đến khi khắc xong chữ thứ hai mươi mốt thì đã là ý cảnh kiếm ý của Hóa Hải tầng ba.
Mà cảm ngộ kiếm ý của Mạc Vân Thiên hiện tại đang bị kẹt ở chỗ này rất lâu rồi!
Lúc Diệp Viễn hoàn thành nét khắc cuối cùng của chữ “Kiếm” thứ hai mươi mốt, Mạc Vân Thiên cảm thấy tâm thần rung động, trong lồng ngực thoải mái vô cùng!
Bị kẹt trong đám sương mù dày đặc kia bao lâu nay giờ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thông suốt sáng tỏ!
Lúc này, con mắt của mạc Vân Thiên đến chớp cũng không dám chớp, chỉ sợ bỏ lỡ mất bất cứ một động tác nào của Diệp Viễn!
Có điều, từ chữ thứ hai mươi hai trở đi, Mạc Vân Thiên bắt đầu có cảm giác tối tăm khó hiểu, dần dần hắn đã không theo kịp tiết tấu của Diệp Viễn nữa.
Đợi đến khi Diệp Viễn khắc đến chữ thứ hai mươi bốn, Mạc Vân Thiên đã hoàn toàn không hiểu được.
Hắn chỉ cảm thấy mỗi một chữ “Kiếm” đều là kiếm khí tung hoành, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng sắc bén.
Đến khi Diệp Viễn khắc đến chữ thứ hai mươi tám, Mạc Vân Thiên bỗng “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Đây là kiếm ý thuộc Hồn Hải Cảnh, đã hoàn toàn vượt qua cực hạn của Mạc Vân Thiên.
Bởi vì Mạc Vân Thiên luôn đi lên theo kiếm ý của Diệp Viễn, mà kiếm ý của Hồn Hải Cảnh đã hoàn toàn không phải hắn có thể tiếp nhận được.
Lúc này Mạc Vân Thiên có chút không cam lòng rời mắt đi.
Hắn không dám nhìn tiếp nữa, nếu tiếp tục nhìn hắn sẽ bị kiếm ý của Diệp Viễn giết chết.
Cảnh giới của Diệp Viễn hiện giờ so với hắn cũng không kém bao nhiêu, nếu như thực sự ra tay với hắn thì đến kiếm cũng không cần dùng tới.
Đây chính là khoảng cách giữa hắn và Diệp Viễn!
Mặc dù như vậy, thu hoạch của Mạc Vân Thiên hôm nay là vô cùng to lớn!
“Đinh!”
Khắc xong chữ “Kiếm” thứ bốn mươi lăm, Diệp Viễn nhẹ nhàng bay xuống, đáp xuống trước mặt Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên liếc Diệp Viễn một cái, không nhịn được cảm thán nói: “Thật không ngờ kiếm ý của sư đệ lại đã đạt được đến bước đáng sợ như thế này rồi!”
Đối với Diệp Viễn, sự kính phục của Mạc Vân Thiên là phát ra từ nội tâm.
Hắn biết bản thân và Diệp Viễn hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, ganh đua so sánh cũng không có một ý nghĩa gì.
Nghĩ như vậy, Mạc Vân Thiên lại cảm thấy khoáng đạt thông suốt rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Hôm nay đệ chỉ có thực lực Ngưng Tinh tầng tám, kiếm ý của cảnh giới sau Ngưng Tinh Cảnh căn bản không thể đạt được trình độ tương ứng. Có điều theo tình hình trước mắt mà nói, thì cũng đủ để cho các vị sư huynh đệ cảm ngộ ý cảnh rồi.”
Thật ra lĩnh ngộ của Diệp Viễn về kiếm ý không chỉ có vậy, những chữ “Kiếm” này, hắn chỉ dùng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết mà khắc ra.
Nếu Diệp Viễn dùng Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Ý để khắc thì e rằng ngay cả Linh Dịch Cảnh Mạc Vân Thiên cũng không hiểu được.
Ý cảnh của chân ý vô thượng vốn dĩ không phải là thứ mà võ giả ở hạ giới có thể lĩnh hội.
Ánh mắt của Mạc Vân Thiên không tự chủ lại nhìn về phía bốn mươi lăm chữ “Kiếm” lần nữa, chỉ thấy mỗi chữ “Kiếm” đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi chữ có một phong tao riêng.
Mạc Vân Thiên biết đây là do ý cảnh ẩn chứa trong mỗi chữ khác nhau tạo nên!
Xem ra, con đường lĩnh ngộ chân ý này, hắn vẫn còn cách một khoảng rất xa!
“Nếu như đệ tính không lầm, e là thông đạo hai giới còn khoảng hai tháng nữa mới mở ra. Khoảng thời gian này, huynh hãy để cho các sư huynh đệ đến đây cảm ngộ kiếm ý đi!” Diệp Viễn nói chuyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất