Chương 459: Gậy ông đập lưng ông.
Hành động của Hạ Quân không giống kiểu thanh thế to lớn như Liêu Văn Quang mà giống như một liều thuốc cường tâm, khiến cho đệ tử Tử Thần Tông trong nháy mắt tự tin lên rất nhiều.
Hạ Quân chính là trận sư cấp bốn duy nhất còn lại của nam vực!
Trước hôm nay, danh tiếng của Chu Quân vang danh khắp nam vực bởi vì hắn chính là trận sư cấp bốn duy nhất!
Nhưng mà, Chu Quân cũng chỉ là trận sư cấp bốn sơ kỳ.
Mà Hạ Quân, lại là trận sư cấp bốn trung kỳ!
Nếu ngay cả Hạ Quân cũng không thể phá được đại trận trước mặt thì nam vực không còn ai có thể phá được trận này nữa!
Đệ tử Tử Thần Tông đều như ngừng thở chăm chú nhìn hành động của Hạ Quân không chớp mắt, chỉ sợ phát ra một chút âm thanh thì sẽ làm ảnh hưởng đến hắn phá trận vậy.
Hạ Quân phóng nguyên lực ra thông qua cây cờ nhỏ màu vàng trong tay, một khi đụng trúng đại trận thì giống như thả một tảng đá lớn vào mặt hồ nước đang bình lặng vậy, lập tức nổi lên từng cơn sóng gợn.
Đại trận bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lọi, giống như muốn tránh thoát khỏi cỗ nguyên lực này.
Khóe miệng Hạ Quân cười lạnh nói: “Thất Sắc Huyễn Nguyệt Kỳ là một món Linh khí một trăm hai mươi tám cấm, cũng là Linh khí bản mệnh của ta, cho dù là trận sư cấp bốn hậu kỳ cũng không thể đánh văng nó ra! Ngoan ngoãn đi, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Hạ Quân không ngừng phóng ra nguyên lực gắt gao quấn lấy đại trận.
Giây lát sau, ánh mắt Hạ Quân ngưng tụ, thôi thúc nguyên lực bắn cây cờ nhỏ màu vàng ra ngoài.
“Đinh!”
Một tiếng vang thanh thúy truyền tới, cờ nhỏ màu vàng đâm sâu vào một khối nham thạch cách đó không xa.
Đại trận tựa như đã bị tổn hại, trong nháy mắt ánh sáng phát ra ảm đạm đi rất nhiều!
“Ha ha ha, Hạ trưởng lão uy vũ!”
“Quả nhiên Hạ trưởng lão không hổ là trận sư cấp bốn, phá giải đại trận này dễ như trở bàn tay!”
“U Vân Tông này quá phách lối trước mặt chúng ta rồi, ngươi đã nhìn thấy tấm bia đá đó chưa? Lần này cuối cùng cũng bị Hạ trưởng lão vả mặt. Đợi đến khi Hạ trưởng lão phá trận, ta nhất định sẽ đập tan tấm bia đá đó!”
Đệ tử Tử Thần Tông nhìn thấy đại trận bị giãn ra, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.
Đặc biệt là những đệ tử lần trước đã từng tới đây, những ngày này bọn họ đã phải vô cùng kiềm chế.
Tử Thần Tông đánh đâu thắng đó, vậy mà trước mặt một tông môn yếu nhất như U Vân Tông lại ngay cả đến thở mạnh cũng không dám, điều này thật quá mất mặt rồi!
Bây giờ nhìn thấy có hi vọng đại trận bị Hạ Quân phá giải, bọn họ đều có một loại kích động mãnh liệt giải tỏa đè nén bấy lâu.
Ngược lại, bản thân Hạ Quân lại vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy hắn ta lại lấy ra một cây cờ nhỏ màu xanh lục, dựa theo cùng một loại pháp quyết thi pháp, đồng thời đem nó đóng vào trên một cái cây cực lớn.
Lần này, ánh sáng của đại trận lại suy yếu đi mấy phần.
Đệ tử Tử Thần Tông lại càng thêm hưng phấn, nhìn ai ai cũng kích động như muốn điên lên vậy.
Chỉ thấy bọn họ người nào người nấy hằm hè ma quyền sát chưởng, đều muốn thật nhanh giết vào U Vân Tông!
Ngay cả đến Liêu Văn Quang, lúc này cũng là mắt lộ tinh quang, toát ra một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
“Quả nhiên là lão Hạ có chút tài năng, nếu như vừa rồi nghe hắn thì cũng không đến nỗi mất mặt đến như vậy.” Liêu Văn Quang âm thầm hối hận nói.
Mà lúc này, sắc mặt đệ tử U Vân Tông trong trận khu đều cực kỳ khó coi.
Trận pháp nơi bọn họ đứng hợp thành một thể với đại trận, có thể cảm nhận được sâu sắc đại trận đang bị suy yếu đi, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Diệp… Diệp sư đệ, chuyện… chuyện này không sao chứ? Hình như đại trận… đại trận lại yếu đi rồi!”
“Đúng vậy, Diệp sư đệ, không cần tiết kiệm nguyên lực của chúng ta! Cho dù chúng ta có bị rút đến cạn kiệt nguyên lực cũng không sao, chỉ cần có thể giữ vững đại trận!”
“Diệp sư đệ, chúng ta không sợ chết! Nếu như cần nguyên lực, đệ hãy mau lấy đi, ta tuyệt đối không nhíu một cái lông mày!”
Đệ tử U Vân Tông thi nhau nói với Diệp Viễn, ai ai cũng đều thấy chết không sờn, đều sẵn sàng chuẩn bị lấy tính mạng ra bảo vệ tông môn.
Diệp Viễn quay người mỉm cười nói: “Các vị sư huynh đệ yên tâm, đợi đến khi cần dùng đến nguyên lực của mọi người, Diệp mỗ sẽ không hạ thủ lưu tình. Có điều… vẫn chưa đến lúc sơn cùng thủy tận cùng đường bí lối, các vị sư huynh đệ cũng không cần tuyệt vọng như thế, tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”
Đệ tử U Vân Tông hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự hưng phấn trong ánh mắt đối phương.
Không phải bọn họ không tin tưởng Diệp Viễn, mà là thực lực của Tử Thần Tông thực sự quá mạnh.
Hơn nữa bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng trận pháp bị suy yếu đi cho nên mới lo lắng như vậy.
Nhưng một câu nói vừa rồi của Diệp Viễn đã khiến cho trong lòng tất cả bọn họ an tâm hơn rất nhiều.
Diệp Viễn bây giờ, có năng lực này.
…
Trong tay Hạ Quân có tổng cộng bảy lá cờ, chia thành bảy màu sắc khác nhau.
Cho đến khi lá cờ màu xanh cuối cùng cắm vào một phương vị, ánh sáng tản mát ra từ đại trận trong chớp mắt trở nên yếu đến cực hạn, giống như một người bị trọng thương vậy.
Có điều chỉ là bị trọng thương chứ đại trận vẫn không hề bị sụp đổ.
Mà đại trận lại như có linh tính, tia sáng lúc sáng lúc tối, vùng vẫy tựa như càng mãnh liệt hơn so với trước kia.
Mà bảy lá cờ kia, vậy mà lại có dấu hiệu lung lay như sắp bung ra vậy.
Hạ Quân không dám chậm trễ, hai tay vừa đẩy một cái, bảy đạo nguyên lực như tơ từ lòng bàn tay hắn phát ra, trong nháy mắt đã nối liền với bảy lá cờ kia.
Bảy lá cờ rất nhanh đã ổn định trở lại.
Nhìn thấy Liêu Văn Quang vẫn còn đang ngẩn ngơ, Hạ Quân hét lớn một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau công kích đại trận đi!”
Liêu Văn Quang chợt bừng tỉnh, nguyên lực nhanh như chớp bạo phát ra.
Lần này dường như Liêu Văn Quang đã điều động ra tất cả nguyên lực có thể điều động của bản thân, toàn bộ rót vào Huyết Ẩm Đao.
Trong nháy mắt Huyết Ẩm Đao tản mát ra tia hồng quang cực kỳ chói mắt, khí thế cực kỳ đáng sợ nhộn nhạo lên.
“Phá cho ta!”
Liêu Văn Quang vừa vung trường đao lên, một đạo công kích đáng sợ lao nhanh về phía đại trận.
“Oanh!”
Đá vụn bay tung tóe, một mảng lớn ở sơn môn như bị san thành bình địa!
Uy lực của một kích này, thật quá mạnh!
“Hạ trưởng lão uy vũ!”
“Liêu trưởng lão uy vũ!”
“Giết! Giết sạch bọn người U Vân Tông, báo thù cho Mã Nghĩa trưởng lão!”
Đệ tử Tử Thần Tông nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy đều vui mừng như muốn nhảy hết cả lên.
Không ít đệ tử đã vọt tới chỗ sơn môn, muốn đánh vào U Vân Tông.
Có điều, sắc mặt hai người Hạ Quân và Liêu Văn Quang lại biểu hiện không có gì là hưng phấn, ngược lại còn trở nên ngưng trọng.
Một kích vừa rồi của Liêu Văn Quang lại không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào, dường như là trực tiếp xuyên qua đại trận!
Nhưng mà Hạ Quân vừa mới nói, hắn không thể phá được đại trận này cơ mà!
Đây… đây là chuyện gì?
Vẫn là Hạ Quân phả ứng lại trước tiên, sắc mặt không khỏi đại biến, hướng về phía Liêu Văn Quang hét lớn: “Không xong rồi! Bị lừa rồi! Chạy mau!”
Liêu Văn Quang sững sờ, mặt cũng chợt biến sắc.
Bởi vì cũng chính vào lúc này, đại trận bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lòa.
Tia sáng chói mắt kia, còn chói lóa hơn nhiều so với trước kia, làm gì có chỗ nào giống như bị chế trụ?
Hơn trăm đạo lưu quang từ trong đại trận phóng ra, tốc độ cực nhanh bay về phía Hạ Quân và Liêu Văn Quang!
Liêu Văn Quang quá rõ ràng sự lợi hại của những lưu quang này, vừa rồi hắn đã xuýt chết dưới những lưu quang này!
Vừa rồi chỉ là mấy đạo lưu quang, mà lần này là hơn cả trăm!
Bởi vì muốn phá trận, lại cộng thêm công hiệu của Thất Sắc Huyễn Nguyệt Kỳ của Hạ Quân, khoảng cách của hai người hiện giờ đang rất gần đại trận.
Trong khi đó cái mà Diệp Viễn đợi, chính là thời khắc này!
“Rầm rầm rầm…”
Trước sơn môn U Vân Tông vang lên những tiếng nổ kịch liệt, hơn trăm đạo lưu quang kia giống như thiên lôi từ trên trời giáng xuống, khiến trước sơn môn U Vân Tông bị phá đến không nhận ra.
Bạo tạc qua đi, trước sơn môn U Vân Tông yên tĩnh như một tử địa…