Chương 461: Thác Hải Đan.
Một đám cao tầng đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được tin tức như vậy.
Mà tin tức này, mang đến cho bọn họ chấn động quá mãnh liệt.
Theo những gì Lâm Phong nói, khi Diệp Viễn tiến vào bí cảnh chỉ có tu vi Linh Dịch tầng bảy.
Cảnh giới như vậy mà lại có thể ra vào đại trận cấp bốn, cấp năm như đi trên đất bằng, đùa cái trò gì vậy?
Vậy nhưng lấy loại chuyện khó mà tưởng tượng này đặt vào tình cảnh U Vân Tông hiện tại lại là giải thích hợp lý nhất!
Từ biểu hiện lúc đó của Diệp Viễn thì có thể nhìn ra được, tạo nghệ về trận đạo của hắn sợ rằng đã sớm vượt qua trình độ cấp bốn rồi.
Không có thực lực như vậy, làm sao mà có khả năng điều khiển đại trận hộ tông chém giết ba cường giả Hồn Hải Cảnh?
Nhưng mà từ lúc đó cho đến bây giờ cũng mới chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, cái tên Diệp Viễn này cũng không đến mức đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh chứ?
Trong tin tức này mâu thuẫn trùng điệp, có rất nhiều chỗ không thể lý giải được, nhưng mà từ kết quả cho thấy, đây lại chính là giải thích hợp lý nhất.
“Vậy mà U Vân Tông lại thu nhận được một đệ tử yêu nghiệt như thế? Chuyện này thật có chút khó giải quyết rồi!” Hà Minh Đức chau mày nói.
Hà Minh Đức tin rằng, Lâm Phong sẽ không nói đùa về loại chuyện này.
Hiện giờ U Vân Tông tử thủ đại trận, tựa như một con nhím toàn thân toàn là gai. Nếu như không có cường giả Thần Du Cảnh đến, căn bản là không có biện pháp bắt được nó.
Một trận này, thật sự đã đánh cho Hà Minh Đức đau đớn. Có lần giáo huấn này, hắn cũng không dám cường thế tấn công U Vân Tông nữa.
Hơn nữa nhãn lực của Hà Minh Đức là hạng gì chứ, hắn đã sớm nhìn ra Chu Minh Vũ là sợ hãi từ trong đáy lòng.
Ngay cả đến võ giả Hóa Hải Cảnh tầng chín đỉnh phong cũng sợ đến như vậy thì càng không cần nói đến những đệ tử bình thường khác.
Hai vị Thái Thượng trưởng lão Hồn Hải Cảnh trung kỳ đều mất mạng dưới đại trận như vậy, e là chẳng còn ai dám đi tìm đường chết nữa.
Ánh mắt Lâm Phong lấp lóe nói: “Thiên phú của người này đã không thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung nữa rồi, có điều hắn cũng có một điểm yếu rất lớn, có lẽ chúng ta có thể ra tay từ điểm này!”
Hai mắt Hà Minh Đức híp lại, dường như đã biết Lâm Phong muốn nói điều gì: “Ý ngươi là… những tên tù phạm trên Trùng Thiên Phong?”
Lâm Phong gật đầu đáp: “Không sai! Kẻ này là người rất trọng tình nghĩa, vốn dĩ hắn có cơ hội rời khỏi bí cảnh một mình nhưng lại vì nghĩa không từ nan mà lẻn vào Cuồng Phong giới. Đệ tử nghĩ, nếu như hắn đã có nhược điểm này, thì sao chúng ta lại bỏ qua không lợi dụng? Chỉ cần ép hắn ra khỏi đại trận, chúng ta lo gì không đối phó nổi hắn?”
“Nếu như hắn không ra thì sao?” Một trưởng lão Hồn Hải Cảnh nói.
“Vậy chúng ta sẽ giết từng người từng người một, giết cho đến khi nào hắn chịu ra thì thôi!”
Lâm Phong vừa cười vừa nói ra những lời này, chỉ là không ngờ nụ cười của hắn lại tàn nhẫn đến như vậy.
…
Những ngày này, không khí vui mừng bao trùm toàn bộ U Vân Tông.
Đây là một trận đại thắng hả hê tràn trề, U Vân Tông dựa vào đại trận hộ tông giết chết hai cường giả Hồn Hải Cảnh trung kỳ!
Đây tuyệt đối là thắng lợi vô cùng hiếm có trong lịch sử nam vực!
Trong ánh mắt của các đệ tử U Vân Tông, Diệp Viễn đã như sự tồn tại của thần linh rồi.
Bọn họ biết rõ ràng, cho dù là Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong và Lạc tông chủ có ở đây thì cũng không thể làm được như Diệp Viễn.
Như thể là Diệp Viễn được ông trời phái đến để cứu vớt U Vân Tông vậy!
Có hai trận đại thắng này, sự sợ hãi của đệ tử U Vân Tông đối với Tử Thần Tông đã sớm bị ném ra sau đầu.
Hiện tại cho dù là Hà Minh Đức đích thân tới, bọn họ cũng không hề sợ hãi chút nào mà đứng sau Diệp Viễn liên tục không ngừng truyền nguyên lực cho hắn.
Mà từ sau lần đại chiến trước, Diệp Viễn đột nhiên lại tuyên bố bế quan, giao tất cả sự vụ của U Vân Tông cho Mạc Vân Thiên xử lý.
Sự kích động của mọi người không có chỗ giải tỏa nên đành việc ai nấy làm.
Đương nhiên, đa số đệ tử vẫn là đang cảm ngộ chữ mà Diệp Viễn khắc ở trên Đắc Thắng Phong, hi vọng nhanh chóng nâng cao ý cảnh của bản thân.
Tất nhiên tiến bộ nhanh nhất vẫn là Thiên Vũ, hiện giờ đã không ai có thể đến gần phạm vi hai mươi trượng xung quanh hắn được rồi!
Ngoại trừ Thiên Vũ ra, sự tiến bộ của Mạc Vân Thiên cũng giống như thần tốc.
Trải qua một khoảng thời gian quan sát tưởng tượng, Mạc Vân Thiên đã lĩnh ngộ được chữ “Kiếm” thứ ba mươi, hiện đang cảm ngộ chữ thứ ba mươi mốt.
Khoảng thời gian này, Diệp Viễn lại dùng Tứ Phương Đỉnh luyện chế ra một lượng Ngọc Linh Đan lớn.
Từ Cuồng Phong giới trở về, dường như Diệp Viễn đã ngừng cảm ngộ ý cảnh. Chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi thì hắn đều là tu luyện nguyên lực.
Trước khi đại chiến, khoảng cách đến Ngưng Tinh tầng chín của Diệp Viễn đã chỉ còn một bước ngắn nữa mà thôi.
Sau trận chiến này, Diệp Viễn cho rằng Tử Thần Tông phải chuẩn bị trù tính cẩn thận một khoảng thời gian, cho nên trước tiên hắn tuyên bố bế quan.
Ba ngày sau, Diệp Viễn trực tiếp đột phá lên cảnh giới Ngưng Tinh tầng chín!
“Chà chà, quả nhiên là đại ca cũng liều mạng giống ta, tu luyện hoàn toàn không có bình cảnh mà!” Bạch Quang ở một bên tấm tắc cảm thán.
“Ý cảnh của thiếu gia cao hơn nhiều so với cảnh giới, nếu cho người thời gian một hai năm, người có thể trực tiếp đột phá đến Thần Du Cảnh cũng không hề nói quá.” Viên Phi gật đầu nói.
“Thật sự là không biết huynh ấy tu luyện thế nào, huynh ấy cũng không nhiều hơn bao nhiêu tuổi so với ta, vậy mà cảm ngộ ý cảnh lại cao như vậy! Đại ca nói lần này huynh ấy bế quan là muốn trực tiếp đột phá lên Hóa Hải Cảnh, một khi đột phá lên xong ra ngoài thì biểu tình trên mặt các đệ tử U Vân Tông kia chắc chắn là sẽ vô cùng đặc sắc.
Bạch Quang hết sức hưng phấn, dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Có điều Viên Phi cũng không hề phản bác, hắn biết Bạch Quang nói không sai.
Đan dược mà Diệp Viễn luyện chế, dược hiệu cao gấp mấy lần, thậm chí cả chục lần so với của người khác, lại thêm công pháp của hắn cực kỳ nghịch thiên, căn bản không sợ hấp thụ nhiều dược lực thì sẽ không chịu nổi, tốc độ tu luyện cao hơn người bình thường gấp mấy chục lần!
Tốc độ tu luyện như vậy, những võ giả cảnh giới thấp hơn muốn không kinh ngạc cũng không được.
Sau khi bế quan, Diệp Viễn không giờ khắc nào không luyện hóa nguyên lực, cảnh giới của hắn cũng rất nhanh đã nâng cao.
Chỉ qua tám ngày, cuối cùng Diệp Viễn cũng đạt đến Ngưng Tinh Cảnh tầng chín đỉnh phong!
Lúc này trong đan điền của Diệp Viễn đã căng phồng lên, tinh thể nguyên lực lớn bằng nắm tay dường như đã lấp đầy đan điền của hắn.
Sau đó, Diệp Viễn lại mất thêm thời gian hai ngày để củng cố cảnh giới rồi mới bắt đầu đột phá Hóa Hải Cảnh!
Hóa Hải Cảnh chỉ là một cảnh giới có tính giao thời, nhưng lại là một cảnh giới vô cùng quan trọng.
Toái đan hóa hải, độ lớn nhỏ và chất lượng của Hải nguyên lực được hình thành quyết định rất lớn đến độ cao mà sau này hắn có thể đạt được.
Sau khi toái đan, cả đan điền vỡ vụn, đan điền nguyên bản biến mất, trong cơ thể võ giả sẽ hình thành một vùng không gian dùng để chứa đựng, dung nạp Hải nguyên lực.
Thông thường võ giả có bốn năm giọt Linh Dịch khi tu luyện đến Hóa Hải Cảnh thì chỉ có thể ngưng tụ được Hải nguyên lực to cỡ nắm tay.
Trên lý luận, võ giả có càng nhiều Linh Dịch, thì ngưng tụ được Hải nguyên lực càng lớn.
Hơn nữa độ lớn nhỏ của Hải nguyên lực ngưng tụ lần đầu tiên sẽ quyết định cực hạn của võ giả sau này.
Cho nên mới nói, đây không phải là một cảnh giới có thể qua loa mà quan trọng vô cùng!
Ban đầu Diệp Viễn đã ngưng tụ hoàn mĩ được chín giọt Linh Dịch, lúc đó chất lượng tinh thể nguyên lực trong cơ thể đã mạnh hơn rất nhiều so với võ giả bình thường.
Đối với việc bản thân có thể ngưng tụ được Hải nguyên lực lớn như thế nào, Diệp Viễn cũng vô cùng tò mò.
“Hà hà, không biết lấy trạng thái như bây giờ kết hợp với Thác Hải Đan thì có thể ngưng tụ được Hải nguyên lực lớn như thế nào, thật sự có chút kỳ vọng đấy!” Diệp Viễn cười nói.
Nói rồi Diệp Viễn nuốt vào một viên đan dược đen tuyền, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, vùng đan điền bắt đầu rạn nứt!