Chương 467: Vừa thật vừa giả.
Theo lý thuyết, Diệp Viễn bị oanh sát, chiêu thức của hắn cũng phải lập tức tiêu tán mới đúng.
Vậy mà những hoa bay đầy trời kia, một chút dấu hiệu tiêu tán cũng không hề có, ngược lại lại càng cuốn về phía Lâm Phong nhanh hơn!
Lâm Phong thấy vậy, mặt không khỏi biến sắc.
Hà Minh Đức cũng không ngờ tới sẽ có biến hóa như vậy, kinh ngạc thất sắc.
Thân hình thoắt một cái, biến mất khỏi chỗ cũ!
Nhưng mà, đã quá muộn rồi!
Tốc độ của Hồn Hải Cảnh hậu kỳ mặc dù nhanh nhưng bây giờ hắn mới di chuyển nên hiển nhiên là đã chậm mất một nhịp.
Từng đám từng đám cánh hoa rất nhanh đã vây lấy Lâm Phong!
“A! Tông chủ, cứu mạng!”
Vừa rồi hắn đã cảm nhận được sức mạnh của chiêu này, bây giờ chính diện đối mặt, hắn mới biết chiêu này khủng bố đến thế nào!
Bất luận chiêu thức của hắn phóng ra thế nào cũng đều không thể chặn được sự bào mòn của cánh hoa!
“Phựt phựt phựt…”
Trong nháy mắt, cánh hoa đã phá vỡ nguyên lực hộ thể của hắn, cắt chém da thịt hắn!
“Lâm Phong!”
Đợi đến khi Hà Minh Đức chạy tới, Lâm Phong đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, sống chết không rõ.
Sắc mặt Hà Minh Đức tái nhợt, không thể tin được nhìn cảnh tượng này.
Một tên Hóa Hải tầng một, vậy mà lại ám toán thành công người của hắn ngay dưới mắt hắn!
Rõ ràng chiêu vừa rồi của hắn đã đánh trúng Diệp Viễn. Đừng nói Diệp Viễn chỉ là Hóa Hải tầng một, dù có là Hồn Hải tầng một cũng phải chết chứ không thể sống được.
Thế nhưng vì sao, một chiêu này lại không hề tiêu tán?
Hà Minh Đức đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại bốn phía, muốn tìm thấy bóng dáng của Diệp Viễn.
Vậy nhưng, chẳng hề thấy bóng dáng Diệp Viễn đâu?
Phảng phất giống như vừa rồi hắn chỉ là đánh vào không khí thôi vậy!
Loại cảm giác này vô cùng không chân thực, trước nay Hà Minh Đức chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.
Bỗng nhiên, Hà Minh Đức chợt thay đổi sắc mặt.
Một bóng người chầm chậm ngưng lại trước mặt hắn, chính là Diệp Viễn bị hắn oanh sát trước đó!
Diệp Viễn lãnh đạm liếc nhìn Lâm Phong ngã trên mặt đất, lại hít một hơi nói: “Đáng tiếc, rốt cuộc là đã tiêu hao quá nhiều nguyên lực, giết ngươi có chút lực bất tòng tâm, coi như là ngươi nhặt lại được một cái mạng đi.”
Nhìn Diệp Viễn ở cách đó không xa, Hà Minh Đức không thể giải thích nổi, rốt cuộc là Diệp Viễn đã làm thế nào mà tránh được công kích vừa rồi của hắn?
Vừa rồi loại cảm giác đó hoàn toàn không hề sai, bản thân đúng là đã đánh trúng Diệp Viễn.
Hóa Hải tầng một lại hoàn toàn có thể gánh chịu một kích của hắn mà không tổn hại một sợi lông nào đứng trước mặt hắn, đây là tình huống gì?
Hà Minh Đức là kẻ đa mưu túc trí, nhìn thấy Diệp Viễn lần nữa xuất hiện nhưng hắn lại không động thủ ngay.
Hắn quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra có bất cứ điều gì bất thường.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
“Tiểu tử, ngươi là làm thế nào mà làm được?” Hà Minh Đức bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Viễn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Minh Đức nói: “Muốn làm là làm được. Không phải ngươi tính toán không có kẽ hở sao? Có thể đoán thử xem, ta dùng thủ đoạn gì mà làm được.”
Lông mày Hà Minh Đức nhíu lại, Diệp Viễn mang bộ dạng không có gì sợ hãi, hiển nhiên là không sợ hắn ra tay.
“Hừ, giả thần giả quỷ! Đi chết đi!”
Hà Minh Đức đánh ra một chưởng, lần nữa oanh sát Diệp Viễn!
Cảm giác giống hệt với ban nãy, Diệp Viễn trước mặt không thể nào còn sống được.
Lần này, hẳn đã chết thật rồi chứ?
Lại nhìn bốn phía một lượt, căn bản không hề cảm nhận thấy khí tức của Diệp Viễn, chỉ có người chết trước mặt.
Không biết tại sao, Hà Minh Đức lại có một loại cảm giác như trút bỏ được gánh nặng.
“Ngươi đang tìm ta sao?” Một giọng nói lãnh đạm truyền tới, làm cho Hà Minh Đức kinh hãi đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Viễn lại vẫn yên lành đứng ở đó, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy!
“Ngươi… ngươi lại vẫn còn sống? !” Mặt Hà Minh Đức biến sắc nói.
Diệp Viễn ha ha cười đáp: “Ngươi nên cảm thấy may mắn, may mắn vì cảnh giới của ta hiện giờ vẫn còn thấp, nếu không lần này ngươi công kích U Vân Tông, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở đây sao? Bây giờ, mang người của ngươi mau cút khỏi đây!”
Hà Minh Đức mặt mày xám ngoét, cuối cùng hắn đã xác định, bản thân đã bị rơi vào trong huyễn cảnh!
Nhưng mà… đến tột cùng là bản thân đã bị rơi vào huyễn cảnh từ lúc nào?
Lẽ nào là, sau lưng thiếu niên này vẫn còn tồn tại một nhân vật, càng mạnh hơn nữa?
Hà Minh Đức kinh ngạc phát hiện, huyễn cảnh này quá chân thật rồi.
Nếu như không phải sự tồn tại không hợp lý này của Diệp Viễn, hắn thậm chí còn không biết bản thân đã rơi vào huyễn cảnh!
“Rốt cuộc là ngươi đã làm thế nào mà làm được? Ngươi mới chỉ Hóa Hải tầng một, làm sao lại có thể bố trí ra một huyễn trận lợi hại như thế?” Hà Minh Đức trầm giọng hỏi.
Muốn dùng huyễn trận để lừa một cao thủ có cảnh giới cao hơn mình nhiều như vậy, đây căn bản là chuyện không thể nào!
Hơn nữa đây còn không phải là một huyễn trận phạm vi nhỏ, mà là một huyễn trận phạm vi cực lớn, cần đem lừa tất cả người của Tử Thần Tông vào đó, yêu cầu này đối với trận sư càng là đạt tới mức vô cùng đáng sợ.
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Còn nhớ Đại Diễn Chân Tông không?”
Lần này, Hà Minh Đức thật sự kinh hãi: “Ngươi… ngươi là truyền nhân của Đại Diễn Chân Tông?”
“Ngươi cho rằng như vậy cũng không sai. Năm đó Đại Diễn Chân Tông vì ngăn cản sự xâm lược của Cuồng Phong giới các ngươi, đã dùng lực toàn tông phong ấn lại thông đạo hai giới, vậy mà các ngươi lại phá hỏng đạo phong ấn này. Bây giờ dùng đại trận này để đối phó các ngươi, cũng xem là báo ứng xác đáng!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Không thể nào! Trận pháp của Đại Diễn Chân Tông mặc dù lợi hại, nhưng cũng không có huyễn trận như thế này!”
Hà Minh Đức hiển nhiên vô cùng hiểu rõ về Đại Diễn Chân Tông, tràn đầy không tin tưởng.
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như năm đó Tông chủ Đại Diễn Chân Tông nắm được bộ trận pháp này, thì sẽ không có chuyện gì của Phong Hoàng nữa rồi. Nếu như hắn dám đến, cũng là có đi không có về!”
Sự chấn động trong lòng Hà Minh Đức không thể lớn hơn được nữa, hắn biết những gì Diệp Viễn nói không phải là giả.
Bộ trận pháp này thực sự quá cường đại, vậy mà lại khiến cho một cao thủ Hồn Hải Cảnh hậu kỳ như hắn bất tri bất giác mà rơi vào huyễn cảnh.
Năm đó nếu như tông chủ của Đại Diễn Chân Tông lĩnh ngộ thấu đáo được bộ trận pháp này, vượt cấp nhốt Phong Hoàng bệ hạ lại, cũng không phải là không có khả năng!
Điều càng khiến cho Hà Minh Đức kinh hãi là, trận pháp mà ngay cả tông chủ Đại Diễn Chân Tông cũng không lĩnh ngộ được, vậy mà tên thiếu niên trước mắt này lại có thể!
Hiển nhiên Hà Minh Đức hiểu vô cùng rõ về Đại Diễn Chân Tông, biết rõ tông chủ của Đại Diễn Chân Tông là một thiên tài như thế nào.
Rốt cuộc thiếu niên trước mặt này yêu nghiệt đến cỡ nào đây!
“Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, đa tạ ngươi xa xôi vạn dặm đưa Lạc tông chủ bọn họ trở về. Bây giờ, ngươi có thể cút rồi.”
Diệp Viễn nói xong, thân hình lờ mờ tiêu tán tại chỗ.
Hà Minh Đức bộ dạng sợ hãi mà kinh ngạc, lẽ nào nói, trận pháp đã tiêu tán rồi?
Nhưng mà so sánh với vừa rồi, hình như cũng không có gì khác nhau cả!
Không đúng!
Hà Minh Đức biến sắc, đang muốn đi kiểm tra lại tù binh U Vân Tông, lại nghe phía đệ tử Tử Thần Tông đã kêu lên!
“A! Thiên Phong đâu?”
“Lạc Thanh Phong cũng không thấy rồi!”
“Còn cả Tiêu Kiếm và Lăng Phá Thiên!”
“Đây… đây là chuyện gì? Vừa rồi ta vẫn còn giữ bọn hắn, người đâu rồi?”
…
Đều… đều biến mất rồi!
Đợi đã, Tiêu Kiếm, Lăng Phá Thiên?
Không phải là hai tên này đã chết rồi sao?
Vừa rồi bản thân còn nhìn thấy rõ ràng, Lâm Phong đã hạ lệnh giết bọn chúng rồi mà!
Ánh mắt Hà Minh Đức ngưng lại, không khỏi nhìn về nơi chém giết hai người đó khi nãy, nhưng làm gì có thi thể nào, ngay cả một vệt máu cũng không có!
Hà Minh Đức hoàn toàn hỗn loạn rồi, thần kinh hắn bây giờ có chút hoảng loạn, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?
Bỗng nhiên hắn liếc mắt nhìn Lâm Phong đang nằm trên mặt đất, hình như chỉ có cái này là thật…