Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 466: Oanh sát.

Chương 466: Oanh sát.
Diệp Viễn vừa nói ra những lời này, không chỉ có Lâm Phong mà tất cả đệ tử Tử Thần Tông đều phẫn nộ không thôi.
Bọn họ cảm thấy, đây là Diệp Viễn đang vũ nhục Phong Hoàng bệ hạ!
Một tên đệ tử U Vân Tông nhãi nhép, làm sao lại có thể khiến Phong Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng hạ gối xuống quỳ?
Sắc mặt Lâm Phong trở nên vô cùng khó coi, hừ lạnh nói: “Diệp Viễn, ngươi đang khiêu khích giới hạn cuối cùng của ta sao? Xem ra không cho ngươi nếm chút mùi vị, ngươi mãi mãi không biết đau! Người đâu, áp giải Lăng đường chủ lên đây cho ta, giết!”
Tông chủ Tử Thần Tông dường như không có ý lên tiếng, giao lại tất cả chuyện ở đây cho Lâm Phong.
Lâm Phong vừa hạ lệnh, Lăng Phá Thiên rất nhanh đã bị hai tên võ giả Hóa Hải Cảnh áp giải đến trước đại trận.
Lăng Phá Thiên vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, bị hai tên võ giả Hóa Hải Cảnh lôi xềnh xệch, nhưng vẫn mang một vẻ mặt lãnh đạm, quật cường!
Diệp Viễn thấy vậy mặt biến sắc nói: “Lâm Siêu, ta đã ra đây, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lâm Phong cười lạnh: “Phong Hoàng bệ hạ là bậc chí cao vô thượng, vậy mà ngươi lại dám bôi nhọ ngài ấy như vậy! Đây chính là kết cục cho sự bôi nhọ của ngươi!”
Nói rồi, Lâm Phong làm một động tác chém xuống, một tên võ giả Hóa Hải Cảnh lông mày cũng không hề nhíu lấy một cái, giơ tay chém xuống, Lăng đường chủ cứ như vậy mà chết.
Sắc mặt Diệp Viễn xám ngoét, hiển nhiên không ngờ tới Lâm Phong lại dứt khoát như vậy, trực tiếp giết người.
Lâm Phong vung tay, lần này là Tiêu Kiếm bị giải lên!
“Diệp Viễn, ta nghĩ ngươi vẫn chưa hiểu rõ bây giờ ai mới là người nắm quyền chủ động trong tay!” Lâm Phong nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt đắc ý.
Sắc mặt Diệp Viễn rất khó coi, hừ lạnh nói: “Lâm Siêu, ngươi đừng có ép người quá đáng!”
“Ha ha, sao lúc ngươi dùng đại trận giết chết ba vị Thái Thượng trưởng lão của chúng ta ngươi không nói những lời này? Thật là không ngờ tới, ngươi lại có thể dựa vào một cái đại trận mà lại làm được đến bước này. Nói thật, nếu như không phải đoán được là ngươi trở về, ta thật sự cũng không dám kiến nghị với tông chủ sử dụng thủ đoạn này. Ta nghĩ dựa vào tính cách của ngươi, e là sẽ không ngồi yên một chỗ nhìn mấy người bọn họ chết ngay trước mặt đâu nhỉ? Ha ha ha…”
Nói đến chỗ đắc ý, Lâm Phong cười điên cuồng một trận không dứt.
“Lâm Siêu, ta thật sự hối hận, lúc đó ở trong bí cảnh lại không giết chết ngươi!” Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Dưới gầm trời này lại không có thuốc hối hận có thể uống được! Nói lại mới nhớ, nếu không phải ngươi dẫn ta qua mấy đại trận kia, ta còn không có cách nào phá được Lục Cực Phong Ấn Đại Trận đấy! Di dân Cuồng Phong giới ta lại có thể lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thật đúng là may mà có ngươi! Còn nữa, ta tên Lâm Phong.” Lâm Phong càng nói càng đắc ý.
Lại nói, lúc Lâm Phong trong tay Diệp Viễn quả thực là cũng phải chịu không ít đau khổ, mấy lần còn suýt chết.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể phục thù Diệp Viễn, trong lòng Lâm Phong vô cùng sung sướng.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Viễn trở nên đen như đít nồi, Lâm Phong cảm thấy sảng khoái vô cùng.
“Nói đi, rốt cuộc cần điều kiện gì, ngươi mới chịu thả Thái Thượng trưởng lão bọn họ!” Diệp Viễn nói.
Lâm Phong cười đáp: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi phá bỏ cái đại trận hộ tông này, dâng tông đầu hàng Tử Thần Tông ta, ta có thể tha cho bọn họ không chết!”
Dệp Viễn mặt biến sắc, lập tức cự tuyệt: “Điều này tuyệt đối không thể, ngươi đừng có mơ!”
Lâm Siêu vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Vậy sao…”
Nói rồi, tay Lâm Siêu từ từ giơ tên.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng Tiêu Kiếm cũng đầu một nơi thân một nẻo!
“Tiêu đường chủ!” Hiển nhiên Diệp Viễn không ngờ tới Lâm Phong lại giết người không chớp mắt như vậy, tức thì gầm thét lên.
“Ha ha, không biết… bây giờ ta có được mơ tiếp hay không?” Lâm Phong nhìn Diệp Viễn, châm chọc nói.
Hắn biết tính tình của Diệp Viễn, cho nên mới dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy để ép Diệp Viễn tuân theo điều khiển.
Trước tiên sảng khoái mà giết chết hai người, nhưng về sau hiển nhiên hắn sẽ kiềm chế một chút.
Chỉ cần trong tay hắn vẫn còn một người, thì sẽ không lo Diệp Viễn không sợ ném chuột vỡ bình.
Chỉ cần Diệp Viễn phá bỏ đại trận, thì cả U Vân Tông kia chẳng khác nào bị diệt rồi.
Lại hoặc là, Diệp Viễn tự mình đi ra khỏi đại trận.
Lâm Phong tin rằng, chỉ cần đại trận hộ tông này không có Diệp Viễn chủ trì, dựa vào thực lực của Hà Minh Đức, nhất định có thể dễ dàng phá trận!
Việc hắn cần làm, chính là phá hủy tâm trạng của Diệp Viễn, khiến hắn mất đi phán đoán bình thường.
Hiện giờ, kế hoạch của hắn cơ bản đã thành công được một nửa!
Lúc này hai mắt Diệp Viễn như muốn nứt ra, khác biệt hoàn toàn so với dáng vẻ vân đạm phong khinh như thường lệ.
Lâm Phong lại giơ tay lên, lần này bị áp giải lên chính là tông chủ Lạc Thanh Phong!
“Diệp Viễn, muốn chơi nữa không?” Lâm Phong nhàn nhạt nói.
Lâm Phong lúc này, giống như một vị chúa tể đang quan sát chúng sinh, nắm trong tay đại quyền sinh sát lớp cao tầng của U Vân Tông!
Sắc mặt Diệp Viễn đã trở nên âm trầm đến cực điểm, gằn từng chữ một: “Ngươi… muốn… chết!”
Vừa nói, Diệp Viễn đã cứ thế ra khỏi đại trận hộ tông, mang theo hoa bay đầy trời!
Nhìn thấy tình huống này, Lâm Phong không những không kinh hãi mà còn lấy làm mừng rỡ!
Diệp Viễn này cuối cùng cũng không nhịn được mà tự mình ra khỏi đại trận rồi!
Mặc dù khiếp sợ sức mạnh công kích của Diệp Viễn, nhưng có tông chủ đại nhân ở đó, Diệp Viễn có thể làm gì mình chứ?
Uy lực của Thiên Lưu Phi Hoa khiến người ta kinh sợ đang dần dần tiến về phía Lâm Phong.
Hà Minh Đức vẫn luôn mặt không chút biểu tình mà xem cuộc đối thoại giữa Diệp Viễn và Lâm Phong, cho đến khắc này, trong ánh mắt của hắn mới lộ ra vẻ chấn động nồng đậm.
Một chiêu này, uy lực quá mạnh!
Đây là lần đầu tiên hắn gặp thiên tài trong miệng Lâm Phong, vừa rồi nhìn thấy, dường như cũng chẳng thấy có gì khác thường.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh này thì cuối cùng Hà Minh Đức cũng hiểu, đánh giá của Lâm Siêu về Diệp Viễn không hề quá cao, mà là quá thấp!
Chỉ dựa vào một chiêu này, trong đám võ giả Hóa Hải Cảnh thì căn bản là Diệp Viễn không có đối thủ!
Vậy mà tên thiếu niên trẻ tuổi này lại mới chỉ là Hóa Hải Cảnh tầng một mà thôi!
Thiên tư như vậy, chiến lực như vậy, mạnh đến nỗi khiến người ta nghẹt thở!
Có điều…
Trên mặt Hà Minh Đức lóe lên một tia cười tàn nhẫn, dù hắn có thiên tài hơn đi chăng nữa, thì cũng chỉ đến hôm nay là chấm hết!
Trước đó Diệp Viễn luôn đứng trong đại trận, Hà Minh Đức e dè đại trận, mới luôn đứng một bên quan sát.
Hiện giờ Diệp Viễn đã ra khỏi đại trận hộ tông, Hà Minh Đức không còn gì phải kiêng kị nữa.
Lâm Phong là tuyệt đại thiên tài trong đám người trẻ tuổi của Tử Thần Tông, lần này đi Cuồng Phong giới, nhận được ban thưởng của Phong Hoàng bệ hạ, thực lực càng tiến triển cực nhanh.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không phải là đối thủ của Diệp Viễn!
Tất nhiên Hà Minh Đức sẽ không giương mắt mà nhìn Diệp Viễn giết chết Lâm Phong, cho nên hắn cũng lập tức ra tay.
Khoảng cách giữa Diệp Viễn và Lâm Phong đã càng ngày càng gần, sự chấn động trong lòng Lâm Phong cũng đã lên đến tột đỉnh.
Hắn cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, công kích của Hóa Hải tầng một, vậy mà lại có thể mang tới cho hắn áp lực lớn như vậy.
Có điều Lâm Phong cũng không hề làm bất cứ động tác phòng ngự nào, bởi vì hắn biết, nhất định Hà Minh Đức sẽ ra tay!
Chỉ cần Diệp Viễn ra khỏi đại trận, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội trở về nữa!
“Lâm Phong, là ngươi tự tìm đường chết, đừng có trách ta!” Diệp Viễn giống như điên cuồng nói.
Lúc này Diệp Viễn đã tiến vào Hóa Hải Cảnh, uy lực của Thiên Lưu Phi Hoa càng cường đại thêm một bậc.
Những cánh hoa bay khủng bố đó, cứ thế cuốn về phía Lâm Phong.
Chính vào lúc này, một mũi nhọn màu trắng to cỡ miệng chén, uy nghiêm khủng bố từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên người Diệp Viễn!
Diệp Viễn đến ngay cả kêu thảm cũng không kịp thì đã bị một chiêu này oanh sát rồi!
Mặt Lâm Phong tràn đầy đắc ý xem một màn này, khoái chí vô cùng.
Tên gia hỏa này, cuối cùng cũng chết rồi!
Nhưng cũng chính vào lúc này, Hà Minh Đức mặt biến sắc, hét lớn: “Lâm Phong, cẩn thận!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất