Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 477: Hắn tên là Diệp Viễn.

Chương 477: Hắn tên là Diệp Viễn.
Doãn Yên Hoa và Quách Đào Quần mời Diệp Viễn, tất nhiên là do đã nhìn trúng tiềm lực của hắn.
Diệp Viễn có thể đánh bại Tần Nham, đủ thấy thực lực mạnh thế nào.
Dựa vào tuổi tác của Diệp Viễn, tương lai nhất định là thành tựu vô hạn. Nhân vật như vậy, tất nhiên phải sớm lôi kéo.
Thấy Quách Đào Quần chặn ngang một gạch, nhiệt độ xung quanh Doãn Yên Hoa lại giảm thêm mấy độ.
Quách Đào Quần thay đổi sắc mặt, lấy lòng nói: “Ha ha, đùa chút thôi, chỉ đùa một chút mà thôi, Thiên Võ Tông chúng ta làm gì có chỗ để sắp xếp cho một tông môn lớn như vậy?”
Doãn Yên Hoa càng không thèm để ý đến Quách Đào Quần, tiếp tục nói với Diệp Viễn: “Không biết ý Diệp sư đệ thế nào?”
Mấy người ở đây đều là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ của Vô Biên Giới, ai ai cũng là người tâm tư linh động.
Mặc dù mấy người đứng bên cạnh là cao tầng của U Vân Tông, nhưng đưa ra quyết định chính, lại là người thiếu niên trước mắt này.
Diệp Viễn trầm tư giây lát, cười nhẹ với Doãn Yên Hoa nói: “Đa tạ ý tốt của Băng Vân Tiên Tử, có điều chỗ dừng chân này U Vân Tông ta đã có sắp xếp.”
Ánh mắt Doãn Yên Hoa lóe lên một tia thất vọng, thở dài đáp: “Được, nếu đã như vậy, Yên Hoa xin cáo từ.”
Nói xong, thân hình Doãn Yên Hoa khẽ động, biến mất trước ánh mắt mọi người.
Quách Đào Quần gọi lớn: “Băng Vân muội tử, đợi ta với! Diệp sư đệ, đến bắc vực nhất định phải tới thăm Thiên Võ Tông ta nha, ta đi đây.”
Diệp Viễn mỉm cười, tên Quách Đào Quần này đúng là một tên hề.
Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại ba người Vạn Kiếm Tông, Diệp Viễn bình đạm nói: “Sao, lẽ nào các ngươi còn định ở lại đây ăn cơm?”
Cổ Thiên Hựu nhìn Diệp Viễn, lại nhìn Tần Nham hôn mê chưa tỉnh, nhất thời không biết phải làm sao.
“Đại sư huynh huynh ấy…” Cổ Thiên Hựu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Ngươi cảm thấy là ta đang đùa với các ngươi hay sao?” Ngữ khí của Diệp Viễn trở nên lãnh đạm.
“Không… không phải.”
“Vậy còn không mau cút đi?”
Thấy Diệp Viễn có chiều hướng sắp nổi đóa, Cổ Thiên Hựu và Lý Tuấn Kiệt bước từng bước ra khỏi đại điện.
Lúc này, Lạc Thanh Phong đến bên cạnh Diệp Viễn, lo lắng nói: “Vạn Kiếm Tông là một trong ba đại tông cường đại nhất bắc vực, trong tông môn chỉ tính riêng cao thủ Thần Du Cảnh đã có mấy người, chúng ta bắt đại đệ tử của bọn họ, e là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu?”
Diệp Viễn cau mày đáp: “Mai Trưởng lão là do ta phái đi, ta nhất định phải cứu người về! Tông chủ yên tâm, thông đạo hai giới mở ra cũng là việc trong mấy ngày nữa thôi, đến lúc đó e là Vạn Kiếm Tông cũng chẳng còn tâm tư mà đến quản một U Vân Tông nho nhỏ như chúng ta.”
Lạc Thanh Phong bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Thôi được rồi, ngươi muốn làm chuyện gì thì tùy ý ngươi, ta và Thái Thượng trưởng lão sẽ luôn đứng phía sau hỗ trợ cho ngươi!”
Diệp Viễn cười trả lời: “Đa tạ Thái Thượng trưởng lão và tông chủ đã lượng thứ cho. Tông chủ, thời gian còn lại cho chúng ta đã không còn nhiều, chúng ta phải nắm bắt thời gian mau chóng dời bắc.”

Vài ngày sau, dưới Vĩnh Hoa Cung trong bí cảnh trong lòng đất.
“Ầm” một tiếng thật lớn vang lên, Lục Cực Phong Ấn Đại Trận vỡ ra từng khúc từng khúc.
Đại trận hộ tông của U Vân Tông mấy ngàn năm, cũng ầm ầm sụp đổ.
Cùng lúc này, toàn bộ Vô Biên giới đều cảm nhận được chấn động lịch liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy sắp xảy ra đại sự rồi.
Hà Minh Đức cung kính đứng một bên, năm bóng người dẫn đầu đi vào, vượt qua thông đạo hai giới.
Nhìn thấy năm người này, Hà Minh Đức cúi sát người: “Lưu dân Cuồng Phong giới Hà Minh Đức bái kiến năm vị hoàng giả!"
Năm người này, bất ngờ đều là Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Một người đi đầu khẽ gật đầu: “Đứng lên đi! Ngươi làm rất tốt, Phong Hoàng bệ hạ rất hài lòng về ngươi. Đây là trước khi đi, Phong Hoàng bệ hạ đưa ta ban thưởng cho ngươi.”
Vị lão giả này, lại chính là gia chủ Thượng Quan gia - Thượng Quan Văn Duệ, người ban đầu đứng ở một góc quảng trường quan sát trận chiến giữa Diệp Viễn và Triệu Thừa Càn!
Hà Minh Đức thấy thế vui mừng nhận lấy: “Đa tạ Phong Hoàng bệ hạ ban thưởng, mặc dù chúng ta ẩn náu ở Vô Biên giới mấy ngàn năm, nhưng một khắc cũng không dám quên chức trách mà Phong Hoàng bệ hạ giao phó! Trải qua mấy ngàn năm, cuối cùng cũng để chúng thuộc hạ tìm ra cách phá giải Lục Cực Phong Ấn Đại Trận!”
Thượng Quan Văn Duệ gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Mảnh đất nam vực ở Vô Biên giới vô cùng quan trọng với chúng ta, hẳn là đã sớm quy về Tử Thần Tông các ngươi rồi chứ?”
Hà Minh Đức mặt biến sắc trả lời: “Thượng Quan hoàng giả thứ tội, vốn dĩ mảnh đất nam vực đã là vật nằm trong túi chúng ta, nhưng U Vân Tông lại xuất hiện một thiếu niên vô cùng yêu nghiệt, hắn đã gia cố đại trận hộ tông của U Vân Tông lên tới chuẩn cấp năm, chúng thuộc hạ…”
Trong nháy mắt không khí trầm lạnh xuống, hiển nhiên là Thượng Quan Văn Duệ rất không hài lòng với tin tức này.
Hà Minh Đức đứng ở một bên, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trước mắt chính là cường giả Thần Du Cảnh đấy, thở một hơi thôi cũng có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Tên tiểu tử tên là Diệp Viễn đó, thật đúng là hại mình thảm rồi!
“Ngươi đường đường là võ giả Hồn Hải tầng bảy, vậy mà lại không có cách nào với một tên thiếu niên? Phong Hoàng bệ hạ gửi gắm kỳ vọng vào ngươi lớn như vậy, ngươi lại hồi báo người như vậy sao?” Thượng Quan Văn Duệ lạnh lùng nói.
Mồ hôi lạnh của Hà Minh Đức túa ra, lập tức vội vàng giải thích: “Thượng Quan hoàng giả bớt giận, thiếu… thiếu niên đó đích thực là quá yêu nghiệt, hơn nữa… hơn nữa thuộc hạ nghe nói hắn là từ Cuồng Phong giới thoát về Vô Biên giới!”
Sắc mặt Thượng Quan Văn Duệ thay đổi, lập tức nghĩ đến Diệp Viễn.
Tên thiếu niên Vô Biên giới này, một mình thâm nhập Cuồng Phong giới, khiến cho Cuồng Phong giới loạn tới long trời lở đất, lại còn toàn thân thoát ra!
Nói ra, thật sự là không thể tin được.
Ngày đó, sau khi Triệu Thiên Dận xuất hiện ở quảng trường, để tránh hiềm nghi, Thượng Quan Văn Duệ và Tiết Hồng Phi đã lập tức rời đi, cũng không biết sau đó có chuyện gì xảy ra.
Tiếp đó Thượng Quan Văn Duệ cũng âm thầm điều tra qua, nhưng những người ở lại quảng trường ngày đó, dường như đều đã chết hết.
Chỉ có nhóm người Đinh Lương và Tinh Uyên, nhưng đối với sự việc xảy ra hôm đó cũng đều giữ kín như bưng.
Có điều Thượng Quan văn Duệ đoán, Diệp Viễn có thể chạy thoát từ tay Triệu Thiên Dận, nhất định là đã xảy ra chuyện đại sự gì đó kinh thiên động địa.
Nếu không, một tiểu tử Ngưng Tinh Cảnh làm sao có thể chạy thoát từ tay Phong Hoàng Vô Lượng Cảnh?
Sắc mặt Thượng Quan Văn Duệ cũng dễ nhìn hơn một chút, lên tiếng hỏi: “Ồ, còn có thiếu niên yêu nghiệt như vậy? Hắn tên gọi là gì?”
Hà Minh Đức nơm nớp lo sợ nói: “Hắn… hắn tên là Diệp Viễn!”
Quả nhiên!
Mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng Thượng Quan Văn Duệ vẫn cảm thấy hết sức chấn kinh.
Tên tiểu tử tên Diệp Viễn này, khắp người đều là bí mật.
Xem ra, hắn không chỉ là người có thực lực cường hãn vô cùng, mà về mặt trận pháp, cũng có thiên phú kinh người!
Hà Minh Đức lén nhìn sắc mặt Thượng Quan Văn Duệ một cái, thấy hắn cũng không lộ ra biểu tình phẫn nộ, mới cả gan nói: "Lúc trước thuộc hạ tự áp giải con tin U Vân Tông đến, muốn ép tên tiểu tử này ra khỏi đại trận. Ai ngờ rằng hắn lại bố trí một huyễn trận vô cùng lợi hại khác ở ngoài sơn môn, ngược lại đã để cho hắn cứu được người đi! Hơn nữa nghe hắn nói, trận pháp của hắn… chính là được Đại Diễn Chân Tông truyền lại! Hắn còn nói… còn nói…”
Hai mắt Thượng Quan Văn Duệ nheo lại: “Nói!”
“Hắn còn nói… nếu như năm đó Tông chủ Đại Diễn Chân Tông hoàn toàn lĩnh ngộ được bộ huyễn trận đó, thì cho dù là Phong Hoàng bệ hạ có đích thân tới, cũng phải thất bại tan tác mà quay về!” Hà Minh Đức lau mồ hôi lạnh trên trán túa ra, nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất