Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 478: Ve sầu thoát xác.

Chương 478: Ve sầu thoát xác.
Hà Minh Đức không biết, Diệp Viễn đã gây nên bao nhiêu sóng gió lớn đến thế nào ở Cuồng Phong giới.
Hắn còn đang liều mạng bào chữa tội danh cho chính mình, hi vọng nhận được sự tha thứ của Thượng Quan Văn Duệ.
Thực tế, Thượng Quan Văn Duệ sớm đã không trách hắn nữa rồi.
Có điều, Thượng Quan Văn Duệ cũng không nói cho Hà Minh Đức, chuyện Diệp Viễn đại náo trong trung tâm Vương Thành, dù sao đó cũng là chuyện chẳng vẻ vang gì.
Thượng Quan Văn Duệ không lên tiếng, giống như đang suy tính việc gì đó.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ngươi nói… cái gọi là đại trận hộ tông của U Vân Tông là đại trận chuẩn cấp năm?”
Hà Minh Đức vội vàng trả lời: “Đúng vậy! Thuộc hạ cũng không biết, một tiểu tử Hóa Hải Cảnh như hắn, làm thế nào mà thúc động được đại trận chuẩn cấp năm. Nhưng ở trên đại trận này người của chúng ta thật sự là đã phải chịu không ít thống khổ.”
Thượng Quan Văn Duệ nhẹ gật đầu, đối với sự yêu nghiệt của Diệp Viễn, dường như cũng không ngoài dự liệu bao nhiêu.
“Khoảng thời gian này, ngươi đều phái người đi canh chừng U Vân Tông chứ? Đừng có để bọn chúng chạy mất!” Thượng Quan Văn Duệ nói.
“Thượng Quan hoàng giả yên tâm, thuộc hạ sắp sếp vô số người theo dõi xung quanh U Vân Tông, chỉ cần có một chút gió động cỏ lay, bọn chúng sẽ lập tức bẩm báo!” Hà Minh Đức vội vàng nói.
Thượng Quan Văn Duệ gật đầu: “Nếu đã như vậy, phái một cao thủ Thần Du Cảnh đi là có thể phá được đại trận này rồi.”
Nói rồi, Thượng Quan Văn Duệ quay người nói với một võ giả Thần Du Cảnh tầng một phía sau: “Vân Dung, ngươi đi cùng Hà Tông Chủ một chuyến! Nếu như có thể, thì mang tên tiểu tử đó về đây cho ta xem xem, có phải là hắn có ba đầu sáu tay hay không!”
Vân Dung kia khom người nói: “Vâng, gia chủ.”
Hà Minh Đức thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, hắn phải chịu thiệt lớn trên tay Diệp Viễn, bây giờ có cao thủ Thần Du Cảnh đến chống lưng cho hắn, hắn còn sợ cái gì?

Mấy ngày sau, trước sơn môn U Vân Tông, Thượng Quan Vân Dung đứng lơ lửng trên không.
Phía sau hắn, là Hà Minh Đức.
“Chính là cái đại trận này, các ngươi lấy sức lực toàn tông mà cũng không phá được?” Thượng Quan Vân Dung nhàn nhạt nói.
Hà Minh Đức nói lớn: “Vâng, thuộc hạ vô năng! Hành vi của tên tiểu tử Diệp Viễn đó cực kỳ quái lạ, thực sự là không dễ đối phó!”
Thượng Quan Vân Dung nhẹ gật đầu, nhưng lại không nói gì.
Đương nhiên hắn cũng từng nghe qua đại danh của Diệp Viễn, từ sau khi trận đại chiến giữa Diệp Viễn và Triệu Thừa Càn qua đi, Thượng Quan Lăng Vân giống như phải chịu đả kích gì vô cùng lớn vậy, không ngừng tu luyện bất kể ngày đêm.
Là trưởng bối của Thượng Quan Lăng Vân, tất nhiên Thượng Quan Vân Dung cũng quan tâm đến.
Lần đại chiến này, Thượng Quan Lăng Vân chủ động xin đi giết địch, cũng đang trên đường đến rồi.
Nghĩ đến lần nữa nghe thấy cái tên Diệp Viễn này, chắc chắn Thượng Quan Lăng Vân sẽ vô cùng hưng phấn.
Có điều nghe nói tên Diệp Viễn đó đã đột phá đến Hóa Hải Cảnh, ngược lại lại khiến cho Thượng Quan Vân Dung có chút ngoài ý muốn.
Lúc còn ở Ngưng Tinh Cảnh, Diệp Viễn đã có chiến lực lớn như thế, bây giờ đột phá đến Hóa Hải Cảnh, cho dù là Thượng Quan Lăng Vân gặp phải Diệp Viễn, e là cũng vẫn không phải đối thủ!
Có một đối thủ không cách nào vượt qua được, quả thật là đáng sợ!
Cho nên… biện pháp tốt nhất chính là… hủy diệt đối thủ này!
Thượng Quan Vân Dung đưa tay một cái, trong nháy mắt nguyên lực khủng bố tập trung lại trong lòng bàn tay hắn.
Hà Minh Đức đứng phía sau hắn chứng kiến một màn này, đồng tử không khỏi hơi co lại.
Đây chính là uy thế của cao thủ Thần Du Cảnh, rõ ràng là không phải nhằm vào hắn, nhưng cũng khiến cho hắn có một cảm giác khiếp sợ.
“Đi!”
Trong miệng Thượng Quan Vân Dung nhàn nhạt phát ra một chữ, công kích của hắn trong nháy mắt đã ở trên Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang lên, đại trận đúng là phát ra từng đợt thanh âm vỡ vụn.
Thượng Quan Vân Dung vẫn luôn một bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng lúc này trên mặt lại hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đại trận chuẩn cấp năm này… quả nhiên là có chút môn đạo!”
Một kích này của hắn nhìn qua thì sơ sài, nhưng một kích của cao thủ Thần Du Cảnh, há lại dễ dàng?
Một kích này dường như đã vận dụng bảy thành công lực của Thượng Quan Vân Dung, vậy mà lại không phá được đại trận, có thể thấy đại trận này có uy lực lớn đến cỡ nào!
“Ầm!”
Thượng Quan Vân Dung lại đánh thêm một kích, lần này đại trận ầm ầm sụp đổ!
Những đệ tử Tử Thần Tông kia chứng kiến cảnh này, ai ai cũng hưng phấn đến mặt đỏ bừng.
Bọn họ đợi ngày này, đã đợi quá lâu rồi!
Đại trận vừa bị phá, những đệ tử Tử Thần Tông đó liền như tăng thêm phệ huyết, xông về phía đỉnh Linh Phúc Sơn.
Hà Minh Đức đứng sau Thượng Quan Vân Dung cũng vô cùng hưng phấn, lần này hắn nhất định rút gân lột da tên tiểu tử Diệp Viễn kia mới có thể hả mối hận trong lòng!
Thượng Quan Vân Dung lại không hề nhúc nhích, hắn chỉ đến phụ trách phá trận, cho nên sẽ không đánh mất thân phận mà xung phong lên trước.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, một tên võ giả Hồn Hải Cảnh bay đến trước mặt hai người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hà Minh Đức thấy vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống một chút, chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì rồi hay sao?
“Vân Dung đại nhân, Tông chủ, sơn môn của U Vân Tông trống rỗng không một bóng người, tất cả mọi điển tịch đan dược đều biến mất không thấy! Chúng ta đã lật ngược cả Linh Phúc Sơn lên trời mà ngay cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy!”
“Cái gì? Sao lại như thế được?” Hà Minh Đức kích động, xuýt chút nữa té xuống.
Tên võ giả Hồn Hải Cảnh kia sắc mặt khó coi nói: “Chúng ta đã phái người đi điều tra khắp tất cả các đỉnh núi một lượt, đích thực là không một bóng người!”
“Cái này… cái này… Vân Dung đại nhân… rõ ràng thuộc hạ đã bố trí vô số nhãn tuyến, tại sao bọn họ lại không có một ai nhìn thấy có người rời khỏi U Vân Tông?” Sự chấn kinh của Hà Minh Đức khó có thể nói thành lời.
Chẳng lẽ đám người này là phi thiên độn địa đi hay sao?
Trên mặt Thượng Quan Vân Dung lại không có gì quá ngoài ý muốn, nghe vậy lại cười ha ha nói: “Hà Tông chủ hỏi ta, thì ta đi hỏi ai đây? Được rồi, nếu như U Vân Tông đã không còn một ai, vậy chúng ta liền dẹp đường hồi phủ thôi.”
Nói rồi, Thượng Quan Vân Dung trực tiếp quay người bay đi, ở lại còn lại Hà Minh Đức vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Đối với kết quả này, mặc dù Thượng Quan Vân Dung cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng thấy là hợp tình hợp lý.
Có thể khuấy đảo trung tâm Vương Thành long trời lở đất, kinh động đến cả Phong Hoàng mà lại có thể nghênh ngang trở lại Vô Biên giới.
Nhân vật như vậy, sao lại có thể dễ dàng bắt được như thế?

Lúc này, ở bên ngoài Hân Dương Thành cách U Vân Tông mấy vạn dặm, mấy võ giả trẻ tuổi quần áo mộc mạc thản nhiên tiến vào trong thành.
Hân Dương Thành là một toà thành biên cảnh của Yến Quốc trong số mười nước U Vân, tiếp giáp Rừng Sâu Vô Biên, từ xưa đến nay đều là nơi hội tụ của vô số võ giả.
“Ha ha, cứ nghĩ tới nét mặt của mấy tên gia hỏa Tử Thần Tông kia là ta lại hưng phấn không thôi!” Một võ giả trẻ tuổi hưng phấn nói.
“Ha ha, chiêu ve sầu thoát xác này của Diệp sư đệ, quả thực là quá hay! Mấy tên gia hỏa Cuồng Phong giới kia hao phí một cái giá lớn như vậy để xông vào U Vân Tông, kết quả ngay cả một sợi lông cũng không tìm thấy, có lẽ khỏi phải nói có bao nhiêu buồn bực.” Một võ giả trẻ tuổi khác nói.
“Cái bọn tạp chủng Cuồng Phong giới kia, e là có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp sư đệ lại tạo một Truyền Tống Trận nhỏ! Mặc dù chỉ có khoảng cách ngắn ngủi trong trăm dặm, nhưng nếu muốn thoát khỏi những nhãn tuyến kia, thì cũng quá đủ rồi! Những con mắt kia lại không hề hay biết chúng ta đã sớm rời khỏi U Vân Tông!”
Bất ngờ là mấy người này lại chính là đoàn người Diệp Viễn trốn ra từ U Vân Tông!
Đoàn người này bao gồm Thiên Vũ, Mạc Vân Thiên, Dịch Vô Cữu, chỉ là y phục trên người bọn họ vô cùng mộc mạc, giống như thợ săn yêu thú bình thường vậy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất