Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 482: Không phải ngươi nói sao?

Chương 482: Không phải ngươi nói sao?
Phủ thành chủ, một nữ tử trang điểm đậm, nửa thân trần nằm trong lòng nam tử cẩm y hắc bào không ngừng thở gấp.
“A! Thành chủ đại nhân, người hư quá!”
“Ha ha, thế này mà đã gọi là hư sao? Thế thì tiếp sau đây còn càng hư hơn đấy!”
“Hi hi, người ta thích người hư mà!”
Kim Phụng đang muốn tiến thêm một bước, lại bị một giọng nói vô cùng không hài hòa cắt ngang.
“Báo…”
Một tên sai vặt kéo thật dài âm điệu xông vào, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Thành chủ đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Kim Phụng mặt sầm lại, nói: “Có chuyện gì mà la lối om sòm! Hân Dương Thành này bây giờ đã thuộc cai quản của Tử Thần Tông, còn có thể xảy ra chuyện lớn gì?”
“Thành… thành chủ đại nhân, thiếu gia thiếu gia…” Tên sai vặt thở dốc nói.
Kim Phụng mặt biến sắc, đẩy nữ tử trong lòng ra, đứng dậy hỏi: “Thiếu gia làm sao? Lẽ nào ở Hân Dương Thành này còn có người dám động vào Bằng Nhi?”
“Thiếu gia bị… bị người khác phong lại nguyên lực rồi treo ngược trên cửa thành! Trên người còn treo một tấm vải, trên đó viết… viết…”
“Con mẹ nó! Ngươi có thể nói liền một mạch không? Mau nói! Rốt cuộc là viết cái gì?” Kim Phụng một tay túm chặt cổ áo của tên sai vặt hỏi.
“Tiểu nhân không dám nói.” Tên sai vặt khiếp đảm đáp.
“Nói! Nếu không ta đập chết ngươi!” Kim Phụng quát.
“A! Đừng đừng đừng, nô tài nói, bên trên viết… ta là con rùa con!”
“Bịch!”
Kim Phụng vung một chưởng đập tên sai vặt đó thành thịt nát.
“Ta lại muốn xem xem, ở Hân Dương Thành này ai dám so phách lối với ta! Nói Kim Bằng là rùa con, chẳng phải là đang chửi cả lão tử hay sao? Hừ hừ, xem ra hai năm nay tính tình của Kim Phụng ta quá tốt, đã có người dám lên mặt lên mũi rồi!”
Nói xong, Kim Phụng vù một cái vọt ra ngoài.

Dưới cửa thành người như sóng triều, có rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Thiếu niên kia là ai vậy, lá gan cũng lớn, lại dám trêu chọc vào tên Tiểu Thái Tuế Kim Bằng này?”
“Hê hê, mặc kệ hắn là ai, dù sao thì lần này chúng ta cũng được hả giận rồi! Tên tiểu tử này bình thường tác oai tác quái, cuối cùng cũng có người ra tay trị hắn!”
“Ha ha, cái này ngược lại cũng đúng! Hai cha con này như quỷ hút máu vậy, lừa đi của chúng ta bao nhiêu Nguyên tinh! Ngươi xem bên trên đó viết kìa, ha ha, một con rùa già, một con rùa con, cũng thật là hình tượng quá đi!”
Kim Phụng thế lớn, phủ thành chủ cao thủ như mây, vốn dĩ những võ giả tầng lớp thấp này bình thường không dám phản kháng.
Hôm nay có người trút giận thay bọn họ, tất nhiên trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Diệp Viễn đứng trên cửa thành, một chân dẫm vào một đầu sợi dây thừng, đầu còn lại buộc vào một chân của Kim Bằng, nhìn vào thì lại thấy giống như một tên công tử nhà giàu đang chơi đùa vậy.
Lúc mới bắt đầu Kim Bằng còn cứng miệng, nhưng nguyên lực của hắn bị Diệp Viễn phong bế, lúc này không khác gì người bình thường.
Bị Diệp Viễn kéo lên hạ xuống mấy lần, huyết dịch toàn thân hắn đều dồn về đầu, cho nên cả người choáng váng.
Võ giả bên dưới nhìn thấy tình huống này, đều vô cùng hưng phấn, phát ra từng trận âm thanh tán thưởng.
Bỗng nhiên, một cỗ uy áp cực mạnh phả vào mặt, tất cả mọi người đều thức thời lựa chọn im lặng, bọn họ đều biết là ai tới.
“Bằng Nhi!” Từ rất xa Kim Phụng đã nhìn thấy Kim Bằng bị treo trên tường thành, tức giận đến sôi máu.
Hắn đứng lơ lửng trên không cách chỗ Diệp Viễn không xa, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi thật to gan! Lại dám giở trò trên đầu thái tuế?”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Là nhi tử của ngươi chọc ta trước, rất xin lỗi, con người ta ghét nhất chính là người khác lại giàu hơn ta!”
Thấy Diệp Viễn phách lối như vậy, Kim Bằng lại càng tức mà không có chỗ phát tiết.
“Tiểu tử, mau thả Bằng Nhi xuống, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!” Sát ý của Kim Phụng đã không hề che giấu chút nào.
Một màn tiếp theo lại khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Diệp Viễn “ồ” một tiếng, lại thực sự buông lỏng chân!
Hân Dương Thành là thành thị biên cảnh cực lớn, cho nên kiến trúc thành lầu cũng vô cùng khí thế.
Lúc này Kim Bằng bị Diệp Viễn kéo lên chỗ cao nhất, cách mặt đất cũng mấy chục trượng.
Chớp mắt một cái, chỉ nghe “Bịch” một tiếng lớn vang lên, đầu của Kim Bằng trực tiếp cắm vào trong đất!
Lần này, ngay cả tên võ giả Hóa Hải Cảnh như Kim Bằng cũng không kịp phản ứng lại!
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Viễn sẽ đấu võ mồm với Kim Phụng một trận, chửi vài câu sâu cay.
Ai mà ngờ Diệp Viễn lại nghe lời như thế, cứ như vậy thả dây thừng ra!
“Ngươi! Sao ngươi lại thả dây thừng ra?” Kim Phụng giận dữ hét lên.
Diệp Viễn sững sờ đáp: “y, không phải là vừa rồi ngươi kêu ta thả hắn ra hay sao?”
“Phụt!” Xuýt chút nữa thì Kim Phụng phun ra một ngụm máu.
Ta bảo ngươi thả, nhưng không bảo ngươi thả như thế!
Kim Bằng bị phong bế nguyên lực, căn bản là không có cách nào điều động nguyên lực tới bảo vệ cơ thể. Cũng chính là nói, vừa rồi Kim Bằng tiếp đất một cách thân mật bằng nhục thân.
Mặc dù dưới sự bồi dưỡng của nguyên lực mà để cho thân thể võ giả vô cùng cường tráng, nhưng chung quy cũng vẫn chỉ là xác thịt bình thường mà thôi.
Từ độ cao mấy chục trượng trực tiếp ngã xuống, mà lại còn tiếp đất bằng đầu…
“À, quên không nói với ngươi, vừa rồi ta bơm vào không ít nguyên lực lên dây thừng, cho nên mới rơi xuống nhanh như vậy. Ngươi mau đi xem hắn xem, đừng có ngã chết đấy.” Diệp Viễn không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Thân hình Kim Phụng thoắt một cái, xuýt chút thì ngã từ trên không xuống.
Tiểu tử này, tuyệt đối là cố ý!
“Tiểu tử, ngươi được lắm! Ngươi sẽ phải hối hận vì việc đã làm ngày hôm nay!” Kim Phụng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Viễn một cái.
Nói xong, hắn nhảy lên một cái, nháy mắt đã tới bên cạnh Kim Bằng.
Trên mặt đất toàn là gạch đá, lúc này gạch đá đã bị đầu của Kim Bằng đập cho vỡ nát.
Đầu của Kim Bằng trực tiếp chui vào lòng đất, chỉ còn lại nửa thân thể vẫn còn ở trên mặt đất, trông giống như một cây hành cắm ngược.
Từ lúc mới bắt đầu, Kim Bằng ngay cả một tiếng lẩm bẩm cũng không có, điều này khiến trong lòng Kim Phụng nảy ra một tia dựa cảm chẳng lành.
Nếu như rơi xuống bình thường, Kim Bằng nhất định sẽ không ngay cả một tiếng kêu rên cũng không phát ra được.
Nhưng mà tên tiểu tử kia, lại rót nguyên lực lên sợi dây thừng!
Vừa rồi tốc độ kia cực nhanh, ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng lại, Kim Bằng đã rơi xuống rồi.
Kim Phụng giơ tay lôi nhi tử từ dưới đất ra, lại thấy khắp đầu Kim Bằng máu thịt be bét lẫn lộn, hẳn là đã chịu thương thế cực nặng.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy của nhi tử, sát ý của Kim Phụng phóng lên tận trời.
“Người đâu!” Kim Phụng quát.
Trong đám người rất nhanh xông ra hai võ giả.
“Thành chủ đại nhân!”
“Mang Kim Bằng về phủ cho ta, nhanh chóng tìm người chữa trị!” Kim Phụng trầm giọng nói.
“Vâng!”
Hai võ giả đó rất nhanh đã khiêng Kim Bằng đi, sắc mặt Kim Phụng cũng càng thêm âm trầm hơn.
Từ đầu đến cuối, Diệp Viễn đều không hề ngăn cản.
Nhìn thấy Kim Phụng lại đến trước mặt mình, Diệp Viễn bỗng nhiên cười nói: “Hà tất phải vẽ thêm nhiều chuyện? Thật ra ta ra tay cũng rất có chừng mực, sau này Kim Bằng nghiêm túc làm một tên ngốc là được, để có thể không ra ngoài hại người nữa.”
“Ngươi! Phụt…” Lần này Kim Phụng thật sự tức đến hộc máu.
Hắn làm thành chủ Hân Dương Thành bao nhiêu năm nay, hôm nay lại bị tên tiểu tử trước mặt này đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Chuyện này khiến người ta làm sao chịu nổi!
“Tiểu tử, ngươi đây là tự đào hố chôn chính mình đấy!” Kim Phụng gằn từng chữ một nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất