Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 483: Chơi đùa.

Chương 483: Chơi đùa.
“Ha ha, đúng là ta đang đào mộ, có điều… là đào cho ngươi đấy.” Diệp Viễn chẳng hề để ý đến sự uy hiếp của Kim Phụng, cười nói.
“Hay cho một tên mồm mép lanh lợi, ta lại muốn xem xem, lát nữa ngươi có còn mạnh miệng như thế được nữa hay không!”
Trong tay Kim Phụng đột nhiên có thêm một thanh Đại Hoàn Đao, sát ý phóng lên tận trời chẳng hề che giấu chút nào.
Những võ giả phía dưới bị cỗ sát ý cường đại này bao phủ, nhao nhao lui lại.
Mà Diệp Viễn ở phía đối diện Kim Phụng lại như chẳng có cảm giác gì, sát ý của Kim Phụng giống như đã trực tiếp bỏ qua hắn.
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt của Kim Phụng bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
Kim Phụng có thể trở thành thành chủ Hân Dương Thành, là dựa vào năng lực của bản thân, đao thật thương thật mà dựng nên.
“Tên trẻ tuổi này lợi hại thì lợi hại, có điều vẫn là hơi quá lỗ mãng! Kim Phụng một đời giết người vô số, sát ý này đã gần như thực chất hóa rồi, căn bản là không cùng một đẳng cấp với tên Vu Thanh kia!”
“Ta nghe nói trước khi Kim Phụng trở thành thành chủ Hân Dương Thành đã giết vô số người. Năm đó khi hắn vẫn còn là Hóa Hải Cảnh tầng sáu, một mình xách Đại Hoàn Đao trong tay tới khiêu chiến với thành chủ tiền nhiệm. Thành chủ tiền nhiệm là võ giả Hóa Hải Cảnh tầng bảy đấy, vậy mà Kim Phụng có thể vượt cấp giết chết đối thủ, trở thành thành chủ mới, có thể thấy thực lực của hắn mạnh đến cỡ nào!”
“Bây giờ Kim Phụng đã đột phá được Hóa Hải Cảnh tầng bảy nhiều năm nay rồi, thực lực đã hoàn toàn không cùng đẳng cấp với năm đó nữa. Kim Phụng bây giờ, e là ngay cả Hóa Hải Cảnh tầng chín cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn!”
“Đúng vậy, hắn ở Hân Dương Thành này bao nhiêu năm nay cũng chưa từng đích thân ra tay, không có ai biết rút cuộc thực lực của hắn mạnh đến cỡ nào. Nhưng mà chỉ dựa vào phần sát ý này, cũng có thể khiến võ giả bình thường tâm thần dao động đến ngay cả võ kỹ cũng không phát ra được mất?”
Chiến đấu vượt một cảnh giới nhỏ, đối với Diệp Viễn mà nói thì đơn giản dễ như ăn cơm uống nước, nhưng đối với võ giả bình thường thì lại khó như lên trời.
Khi còn là Hóa Hải Cảnh tầng sáu Kim Phụng có thể vượt cấp giết chết Hóa Hải tầng bảy, có thể thấy cảm ngộ ý cảnh của hắn đã vô cùng cao rồi.
Có điều, về loại chuyện cảm ngộ ý cảnh này ấy à, Diệp Viễn lại vượt qua cả Vô Biên giới.
“Tiểu tử, không nhìn ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, vậy mà lại có thể miễn dịch đối với sát ý ta phóng ra! Có điều… Phá Diệt Thiên m Đao của ta cũng không phải dễ phá như vậy! Ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Kim Phụng cười lạnh một tiếng, đại đao vừa chấn động, liên tiếp phát ra tiếng sắt thép va vào nhau từ thân đao.
Thanh âm này vừa phát ra, tựa như ma âm vậy, chui vào trong lỗ tai của mỗi võ giả.
Những võ giả cấp thấp kia không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, ai nấy đều liều mạng lấy tay bịt chặt lỗ tai của mình lại.
Nhưng cho dù là như vậy, biểu tình trên mặt bọn họ vẫn là vô cùng thống khổ.
Ngay cả Diệp Viễn, sau khi nghe thấy ma âm quỷ dị này, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng.
Kim Phụng vừa thấy như vậy lập tức bổ một đao về phía Diệp Viễn!
Nhưng mắt Kim Phụng vừa chớp một cái, đã không thấy bóng Diệp Viễn đâu!
Trong lòng hắn kinh hãi, bỗng nhiên cảm thấy đao của mình giống như bị cái gì đó chặn lại không chém xuống được nữa!
Định thần nhìn lại, ba hồn bảy vía của hắn cũng bị dọa mất rồi.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào Diệp Viễn đã tới trước mặt hắn, dùng hai ngón tay kẹp lấy Đại Hoàn Đao của hắn!
Đao thế vừa dứt, m Ba Công Kích lập tức tiêu tán, những võ giả ở bên dưới rất nhanh đã hồi phục trở lại bình thường, nhưng mà bọn họ nhìn thấy cảnh Diệp Viễn dùng hai ngón tay kẹp giữ thanh đao của Kim Phụng, ai ai cũng đều chấn động đến rớt cả quai hàm.
“Đang đùa hay sao? Đao thế bén nhọn như vậy, hắn… hắn lại dùng tay kẹp lấy mà vẫn còn an nhiên vô sự?”
“Rốt cuộc tên thiếu niên này là ai, sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả võ giả Hóa Hải Cảnh tầng chín cũng không dám dùng tay kẹp lấy Đại Hoàn Đao của Kim Phụng đâu?”
“Quá… quá mạnh rồi! Căn bản không phải là cùng một đẳng cấp! Hoàn toàn là nghiền ép! Hóa Hải Cảnh tầng một nghiền ép Hóa Hải Cảnh tầng bốn… thế mà lại có thể xảy ra chuyện như thế này được?”
Kiếm ý trên người Diệp Viễn, mạnh hơn nhiều so với đao ý của Kim Phụng, đao ý của Kim Phụng căn bản không thể đả thương Diệp Viễn.
Việc mà người khác không dám làm, Diệp Viễn lại làm mà không gặp chút trở ngại nào.
“Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể lại không bị ảnh hưởng bởi công kích của m Ba Công được?” Kim Phụng kinh ngạc đến độ bắt đầu nói lắp.
“Cái đồ bỏ đi kia của ngươi muốn đả thương ta, có luyện thêm một năm nữa cũng chưa đủ!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói, kiếm ý trên người lại bắn ra.
“Ầm” một tiếng, đánh bay Kim Phụng ra ngoài.
Vừa rồi đích thực Diệp Viễn cũng chịu ảnh hưởng của m Ba Công, m Ba Công này không những ảnh hưởng đến thính giác của võ giả mà còn ảnh hưởng đến thần hồn của võ giả, khiến cho người ta khó mà phòng bị được.
Nhưng đạo công kích kia vừa truyền vào trong đầu của Diệp Viễn, hắc châu vô danh lơ lửng trong não của Diệp Viễn nhẹ nhàng rung một cái, đánh tan công kích, Diệp Viễn ngay cả chủ động phòng bị cũng không kịp.
m Ba Công này lợi hại nhất chính là công kích thần hồn, công kích thần hồn vừa bị phá, chỉ cần dùng nguyên lực phong bế lại thính giác là m Ba Công sẽ mất tác dụng.
Kim Phụng bị kiếm ý phát ra từ trên người Diệp Viễn tấn công một đòn, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn, nháy mắt đã bị nội thương cực nặng.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, làm sao có thể mạnh như thế được? Cho đến bây giờ hắn còn chưa thực sự phát ra một đòn công kích nào!” Trong lòng Kim Phụng chấn động không hiểu được.
Hắn có thể cảm nhận được, căn bản là Diệp Viễn muốn chơi đùa với hắn, nếu không một đòn vừa rồi kia là đã có thể khiến hắn ngỏm củ tỏi luôn rồi!
Nói đùa, chỉ dùng kiếm ý cường đại phát ra từ trên người, đã có thể vượt cấp đả thương võ giả Hóa Hải tầng bảy, nếu hắn mà sử dụng võ kỹ, thì phải mạnh đến cỡ nào?
Nghĩ đến đây, Kim Phụng không khỏi khẽ run rẩy.
Sao trong Hân Dương Thành lại đột nhiên có thể xuất hiện một kẻ cường đại như vậy?
Thấy Diệp Viễn đi về phía mình, Kim Phụng bò dậy nhanh chóng bay về phía phủ thành chủ.
Diệp Viễn cười khẽ, lại đi theo.
Tốc độ của Diệp Viễn nhanh hơn nhiều so với Kim Phụng, rất nhanh đã đuổi kịp được hắn.
“Ầm!”
Kiếm khí tung hoành, Kim Phụng lại bị Diệp Viễn đánh bay đi.
Cứ như vậy, Diệp Viễn một đường đuổi theo Kim Phụng tới phủ thành chủ.
“Đới đại nhân, cứu mạng! Đới đại nhân…” Tiếng gào to của Kim Phụng vang vọng khắp phủ thành chủ.
“Ầm!”
Thân thể của Kim Phụng trực tiếp đánh vỡ cửa lớn của phủ thành chủ, bay vào trong.
Diệp Viễn thản nhiên đi vào phủ thành chủ, nhìn Kim Bằng máu me khắp người nằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Hai cha con các ngươi làm xằng làm bậy ở Hân Dương Thành, nhận bổng lộc của U Vân Tông, vậy mà lại cam tâm trở thành nanh vuốt của Tử Thần Tông, chết cũng không hết tội!”
Trong lòng Kim Phụng kinh hãi, không thể tin được nhìn Diệp Viễn nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là…, làm sao có thể? Các ngươi tới Hân Dương Thành, tại sao ta lại không nhận được một chút tin tức nào?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu để ngươi nhận được tin tức rồi, ta làm sao lại đến được Hân Dương Thành? Được rồi, cảm ơn ngươi đã dẫn đường, bây giờ… ngươi có thể đi chết rồi.”
“A! Đừng!” Kim Phụng tuyệt vọng hét lớn.
Diệp Viễn cũng không thèm để ý đến hắn, lấy tay làm kiếm, một đạo kiếm khí mau chóng đuổi theo Kim Phụng.
Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa hai người.
Chỉ thấy người này khẽ vung tay áo lên, đạo kiếm khí kia đã bị đánh tan!
Kim Phụng nhìn thấy bóng người này, nhất thời kích động nói: “Đới… Đới đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của Đới đại nhân!”
Diệp Viễn nhìn người trước mặt, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất