Chương 486: Bị thua.
“Khá lắm, tiểu tử, xem chiêu đây!”
Mặc dù Đới Vũ Ngấn có đủ tự tin, nhưng lúc này cũng không hề dám xem nhẹ Diệp Viễn.
Chiến lực của Diệp Viễn vượt xa so với cảnh giới của bản thân hắn, bây giờ lại liên tục đột phá ba tầng tiểu cảnh giới, có trời mới biết được thực lực của hắn đã mạnh đến mức nào rồi!
Kiểu tăng thêm thực lực này với võ giả bình thường mà nói đã là vô cùng đáng sợ, huống chi là lại xảy ra trên người một thiên tài tuyệt đỉnh?
Tốc độ của Diệp Viễn nhìn thì như chậm nhưng thực ra lại rất nhanh, hơn nữa lại phiêu diêu bất định giống như u linh vậy.
Hơn nữa, ở mỗi chỗ mà hắn đến, đều cuốn theo một lượng lớn cánh hoa, nhìn vào, không gian giống như có vô vàn cánh hoa đang nở rộ vậy.
“Hạc Vũ Thất Tuyệt Chưởng!”
Bàn tay của Đới Vũ Ngấn vừa đẩy ra một cái, đánh ra một chưởng giống như tiên hạc nhảy múa, nhẹ nhàng phiêu dật!
Thời khắc này, sự cường đại của cường giả Hồn Hải Cảnh đã thể hiện rõ không thể nghi ngờ!
Những chỗ mà chưởng phong của Đới Vũ Ngấn đến, Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn bị đánh tan ra trong nháy mắt.
Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn gần như là vô địch ở Hóa Hải Cảnh, nhưng ở trước mặt Đới Vũ Ngấn, lại không hề chiếm được một chút lợi lộc nào.
“Đây chính là cường giả Hồn Hải Cảnh sao? Đúng thật là quá mạnh! Tiện tay phóng xuất ra một chiêu mà có thể bạo phát ra uy lực khủng bố đến như vậy, căn bản không phải là thứ mà võ giả Hóa Hải Cảnh có thể chống lại được mà!”
“Con mẹ nó, ngươi bị mù rồi à? Tên thiếu niên đối chiến với hắn kia không phải là Hóa Hải Cảnh sao? Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không dám tin, thật sự có võ giả Hóa Hải Cảnh có thể đánh với cường giả Hồn Hải Cảnh đến mức như vậy!”
“Thiếu niên kia đúng thật là mạnh! Nhưng hắn cũng không thể lại gần võ giả áo tím, cứ tiếp tục như vậy, bị thua cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Trong nháy mắt Diệp Viễn và Đới Vũ Ngấn đã đánh ra hơn trăm chiêu, Diệp Viễn đúng thật là không thể lại gần Đới Vũ Ngấn trong phạm vi năm trượng.
Hơn nữa đến bây giờ Đới Vũ Ngấn vẫn luôn ở vào thế phòng thủ, vẫn chưa chủ động công kích lần nào.
Cho nên trong mắt những võ giả khác, thực lực của Diệp Viễn vẫn kém hơn rất nhiều.
Nhưng thực ra bọn họ không biết, không phải là Đới Vũ Ngấn không muốn tấn công, mà căn bản là không tìm ra cơ hội mà phản kích.
Thân ảnh của Diệp Viễn phiêu diêu bất định, ra một đòn rồi lập tức đi luôn, không ham chiến chút nào.
Cho nên là Đới Vũ Ngấn không mò ra được một kích tiếp theo của Diệp Viễn sẽ xuất hiện ở chỗ nào, chỉ có đợi Diệp Viễn chủ động hiện thân, hắn mới có thể bị động xuất ra phản kích.
Từ đầu tới cuối, đều là Diệp Viễn nắm quyền chủ động.
Công kích của Diệp Viễn tất nhiên là cũng không gây ra uy hiếp gì với Đới Vũ Ngấn, nhưng Đới Vũ Ngấn cũng không thể tạo nên tổn thương gì tới Diệp Viễn.
Trong thân pháp có dung nhập vào ý cảnh Lưu Động Chi Phong, khiến cho thân pháp của Diệp Viễn vô cùng quỷ dị.
Đới Vũ Ngấn muốn bắt được Diệp Viễn, thì bắt buộc phải vứt bỏ vòng phòng ngự, để Diệp Viễn tiếp cận.
Nhưng Đới Vũ Ngấn đã được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Viễn cho nên lúc này không dám làm như vậy.
Có trời mới biết tên tiểu tử này có công kích lợi hại gì có thể phá bỏ nguyên lực hộ thể của cường giả Hồn Hải Cảnh hay không?
Cho nên Đới Vũ Ngấn quyết định làm đâu chắc đấy, trước hết tiến hành công kích có thính thăm dò với Diệp Viễn.
Đánh đến bây giờ nhìn như thiên hoa loạn vũ, nhưng cũng chỉ là hai người đang khởi động mà thôi.
Chỉ là đối với những võ giả khác, đây đã là đỉnh điểm của trận chiến rồi.
Bởi vì trong số bọn họ, căn bản là không có ai có thể đỡ được một kích tùy ý của hai người.
Trong đám người đó, mấy người Thiên Vũ cũng đang quan sát trận chiến.
Lúc thấy Diệp Viễn đột nhiên đối đấu với cường giả Hồn Hải Cảnh, tim bọn họ đều muốn nhảy lên tận cổ.
Thân là đệ tử của tám đại tông môn, biết rõ sự cường đại của cường giả Hồn Hải Cảnh. Thiên Vũ bọn họ cũng biết Diệp Viễn đã từng đánh bại Tần Nham của Vạn Kiếm Tông, nhưng rốt cuộc có được mấy phần thắng khi đối đầu với cường giả Hồn Hải Cảnh thì trong lòng bọn họ vẫn thật sự không có chắc chắn.
Lúc này thấy Diệp Viễn đánh đến khó phân thắng bại với Đới Vũ Ngấn, trong lòng mới bình tĩnh lại được một chút.
Có điều bọn họ cũng biết, bây giờ mới chân chính bắt đầu trận chiến.
“Diệp Viễn, lẽ nào ngươi định cứ kéo dài như thế này mãi hay sao? Ta có thể duy trì được, ngươi có trụ nổi không? Cứ tiếp tục thăm dò thế này, ngươi cũng không mò ra được giới hạn thực lực của ta là ở chỗ nào.” Hiển nhiên Đới Vũ Ngấn vẫn còn dư sức, có thể vừa phòng ngự vừa nói chuyện.
“Được thôi, Thiên Lưu Phi Hoa, lên!” Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Viễn truyền tới.
Bỗng nhiên, cánh hoa nguyên lực phô thiên cái địa ngưng tụ lại trên bầu trời Hân Dương Thành, dường như che lấp cả mặt trời.
Chấn động nguyên lực khủng bố, áp bức đến nỗi các võ giả bên dưới đều cảm thấy không thở nổi.
Nhìn thấy cảnh này, Đới Vũ Ngấn chẳng những không kinh hãi mà còn lấy làm mừng.
Cuối cùng Diệp Viễn cũng chính diện đánh với hắn một trận rồi!
Dưới thực lực cường đại của Hồn Hải Cảnh, tất cả đều là hư vô!
Dưới thực lực Hóa Hải Cảnh tầng bốn, Thiên Lưu Phi Hoa mà Diệp Viễn sử dụng, quả nhiên là khủng bố không gì so sánh được.
Lúc này, một mảnh trời như một biển cánh hoa, nhìn vào vô cùng bao la hùng vĩ.
Nếu như Diệp Viễn lấy trạng thái như bây giờ mà đối chiến với Triệu Thừa Càn thì quá đủ để miểu sát hắn!
“Ha ha, chẳng lẽ đây là chiêu thức do ngươi sáng tạo ra? Quả nhiên là thiên tài! Nếu như ta không có thực lực Hồn Hải Cảnh, e là đã bị ngươi giết chết trong nháy mắt rồi! Thật đúng là rất giỏi! Có điều… dùng chiêu này để đối phó với ta, vẫn còn quá non! Hạc Vũ Cửu Thiên!”
Chiêu thức của Đới Vũ Ngấn vừa xuất ra, nháy mắt một lượng lớn thiên địa nguyên lực ngưng tụ lại!
Khí thế thuộc về Hồn Hải Cảnh, gạt cánh hoa bay đầy trời kia tản ra.
“Con mẹ nó, thì ra đây mới là thực lực chân chính của bọn họ! Ta đã không có cách nào để diễn tả bằng ngôn từ nữa, hai người này đúng thật là mạnh đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng mà!”
“Đúng vậy, nếu như đây mới là thực lực chân chính của Hồn Hải Cảnh, thì ta thấy cả đời này ta cũng không có cách nào đi được đến bước này rồi!”
“Cảnh giới của thiếu niên kia bây giờ mới chỉ là Hóa Hải tầng bốn, vậy mà lại có thể xuất ra chiêu thức khủng bố như vậy, theo ta thấy, nói không chừng chiêu này của hắn cũng không kém hơn tên Hồn Hải Cảnh kia đâu!”
“Chiêu thức của hai người này đều vô cùng đáng sợ, ai thắng ai thua thực sự là cũng khó nói trước được!”
Đới Vũ Ngấn đánh ra một chưởng, bạo phá ra không khí đang bị đè ép, Diệp Viễn lập tức cảm thấy khí tức đáng sợ đập vào mặt!
Đối mặt với võ kỹ cường đại của cường giả Hồn Hải Cảnh, Diệp Viễn không dám chần chừ, thôi động vô số cánh hoa liều mạng vọt về phía chưởng phong của Đới Vũ Ngấn!
“Thiên Lưu Phi Hoa, nổ!”
Vậy nhưng, Thiên Lưu Phi Hoa vốn không có gì ngăn cản nổi, lần này cuối cùng cũng mất đi sự lợi hại của nó.
Mặc dù Thiên Lưu Phi Hoa bạo phát gây ra lực cản vô cùng lớn, nhưng chưởng phong của Đới Vũ Ngấn vẫn thế như chẻ tre như trước!
Nói thì chậm, nhưng thực tế lại chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hạc Vũ Cửu Thiên của Đới Vũ Ngấn cuối cùng vẫn rơi lên người Diệp Viễn!
“Ầm!”
Diệp Viễn bị văng ra mấy chục trượng!
“Phụt!”
Cổ họng Diệp Viễn ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
“Ài, cuối cùng thì cũng vẫn thua! Có điều võ giả Hóa Hải Cảnh mà có thể làm được đến bước này là cũng đủ để tự hào rồi!”
“Đúng vậy, vốn dĩ trước đây ta còn không dám tưởng tượng võ giả Hóa Hải tầng một lại có thể vượt cả một đại cảnh giới để đánh với cường giả Hồn Hải Cảnh tầng một đến mức này!”
“Cũng không biết cường giả Hồn Hải Cảnh kia định xử lý hắn thế nào, thiên tài như vậy mà phải bỏ mình, đúng thật là quá đáng tiếc.”
Trong đám người liên tục phát ra những tiếng thở dài, bọn họ đề vô cùng chấn động với biểu hiện của Diệp Viễn.
Đổi lại là võ giả Hóa Hải tầng một bình thường khác, e là ngay cả đến dũng khí ra tay với cường giả Hồn Hải Cảnh cũng không có mất!
Đới Vũ Ngấn bay đến chỗ cách Diệp Viễn không xa, sắc mặt mang vẻ ngưng trọng nói: “Thật là không ngờ được, ngươi lại có thể ép ta phải sử dụng đến Hạc Vũ Cửu Thiên, hơn nữa còn hóa giải được đại bộ phận kình lực của Hạc Vũ Cửu Thiên, thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt! Có điều… dừng lại ở đây đi, cùng ta trở về Tử Thần Tông thôi!”