Chương 487: Ngươi rất mạnh!
Nghe Đới Vũ Ngấn nói, Diệp Viễn bỗng đột nhiên lau đi máu tươi dính ở bên mép, nhếch miệng cười một tiếng.
“Quả nhiên là Hồn Hải Cảnh rất mạnh, xem ra là ta đã xem nhẹ Đới trưởng lão! Thực lực của Đới trưởng lão cũng coi như là nổi trội trong số Hồn Hải Cảnh tầng một rồi! Có điều chỉ dựa vào cái này mà đòi mang ta đi, vẫn chưa đủ đâu!”
Đới Vũ Ngấn lắc đầu cảm thán nói: “Ta biết thiên tài đều có ngạo khí của mình, nhưng ngươi có thể làm được đến bước này, đã vô cùng giỏi rồi! Cho dù có bị thua, thì cũng không có gì là mất mặt.”
Đối với Đới Vũ Ngấn, Diệp Viễn chỉ là vịt chết mạnh miệng, không chịu nhận thua.
Nhưng phàm là thiên tài, thiên tư cường đại hơn so với người bình thường, lại càng khó mà chấp nhận thất bại.
Diệp Viễn dựa vào cảnh giới Hóa Hải Cảnh tầng một mà ép mình đến bước này, quả thật là đã vô cùng phi thường.
“Thua? Ha ha, ta thua không nổi! Cho nên… lối thoát duy nhất của ta, chính là một mạch chiến thắng tiếp!” Diệp Viễn tự giễu cười nói.
Nói xong, Diệp Viễn lần nữa triển khai toàn bộ khí thế, Phong Hỏa Liệt Diễm Hóa Long nhanh chóng ngưng tụ lại trong tay hắn!
Nhìn thấy cảnh này, Đới Vũ Ngấn biến sắc!
Chiêu này còn chưa xuất ra, mà đã khiến một cường giả Hồn Hải Cảnh như hắn cảm thấy có chút hoảng sợ rồi, có lẽ uy lực cũng không thể xem thường!
Rốt cuộc trong tay tên tiểu tử này còn có bao nhiêu con át chủ bàu nữa chưa xuất ra đây? Uy lực của một chiêu vừa rồi đã đủ biến thái rồi, chiêu này lại càng biến thái hơn so với chiêu vừa nãy!
Trong lòng Đới Vũ Ngấn chửi thầm.
Có điều phàn nàn thì phàn nàn, tốc độ thi pháp của Đới Vũ Ngấn lại không hề chậm.
“Hạc Vũ Cửu Thiên!”
Vẫn là chiêu Hạc Vũ Cửu Thiên, nhưng mà lần này, Đới Vũ Ngấn đã dùng tới chín thành thực lực!
Trong trường hợp bình thường, không đến mức sống chết, võ giả sẽ không sử dụng toàn bộ nguyên lực.
Một chiêu võ kỹ tiêu hao nguyên lực quá nhiều sẽ khiến võ giả mất hết sức lực. Một khi không giải quyết được đối thủ, thì chính là tử mạng của mình.
Cho nên khi võ giả đánh nhau, ở tình huống bình thường đa số là sẽ chỉ sử dụng khoảng sáu bảy thành thực lực.
Chiêu Hạc Vũ Cửu Thiên vừa rồi, Đới Vũ Ngấn chỉ dùng bảy thành thực lực.
Đừng nghĩ bảy thành thực lực này không nhiều, đối với võ giả Hóa Hải Cảnh tầng một như Diệp Viễn mà nói, đó đã là một sự tôn trọng vô cùng lớn rồi.
Phải biết, nếu Đới Vũ Ngấn đổi lại là đấu với một đối thủ khác, e là ngay cả một thành thực lực cũng không dùng tới!
Hồn Hải và Hóa Hải tầng một, căn bản là trận chiến không cùng một đẳng cấp.
Mà lần này, Đới Vũ Ngấn xuất ra chín thành thực lực trong duy nhất một chiêu, dường như đó cũng là toàn bộ thực lực của hắn rồi!
Lúc trước, Đới Vũ Ngấn chưa từng nghĩ tới loại khả năng này, Diệp Viễn vậy mà lại ép bản thân mình đến mức này!
Hạc Vũ Cửu Thiên chín thành thực lực, bên trong chưởng phong lại mang theo thanh âm của Tiên Hạc, có thể thấy Đới Vũ Ngấn đã thi triển chiêu này đến trình độ cực hạn rồi.
Tiếng gầm của Phong Hỏa Cự Long và tiếng kêu khẽ của Tiên Hạc vang lên tận trời, mãnh liệt va chạm vào nhau.
“Ầm ầm!”
Va đụng cực lớn, dấy lên từng trận sóng khí, hất tung gạch ngói của phủ thành chủ lên.
Võ giả ở phía dưới đã dồn hết tâm trí duy trì khoảng cách, nhưng vẫn có không ít võ giả bị cỗ sóng khí này đẩy ngã.
Chiến đấu cấp bậc Hồn Hải Cảnh, thanh thế quá mức to lớn rồi.
“Hít… thiếu niên kia thật là đáng sợ! Lần này vậy mà hai người lại ngang sức ngang tài!”
“Hắn còn là Hóa Hải tầng một mà đã có lực chiến đấu đáng sợ như vậy rồi, đợi đến lúc thực lực của hắn đạt đến Hồn Hải Cảnh thì còn đáng sợ đến mức nào nữa đây?”
“Hình như tên thiếu niên này có dùng cũng không hết át chủ bài, một chiêu vừa rồi của hắn ta còn tưởng đó đã là lá bài tẩy lớn nhất của hắn rồi, không ngờ đến chiêu này còn khủng bố hơn!”
Lần này, Diệp Viễn và Đới Vũ Ngấn đã đánh ngang tay, Đới Vũ Ngấn lại bị đánh bay ra ngoài!
Nhưng mà, cảnh giới của Đới Vũ Ngấn cao hơn Diệp Viễn rất nhiều, cho nên hắn cũng chỉ bị thương nhẹ một chút.
Có điều, đó cũng đủ khiến Đới Vũ Ngấn chấn động không thôi rồi!
Công kích của Hóa Hải Cảnh trung kỳ, vậy mà lại đả thương được Hồn Hải Cảnh như hắn?
Hơn nữa lần công kích này, còn ở dưới điều kiện tiên quyết là hắn sử dụng chín thành thực lực!
Cũng chính là nói, sức chiến đấu của Diệp Viễn, đã gần tới mức cực hạn của hắn rồi!
“Diệp Viễn, bây giờ ta bắt buộc phải thừa nhận, ngươi có đủ tư cách để làm đối thủ của ta! Ngươi rất mạnh!” Đới Vũ Ngấn vô cùng trịnh trọng nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng bị đánh bay ra ngoài, có điều thương thế của hắn nặng hơn Đới Vũ Ngấn không ít.
Có điều sắc mặt của Diệp Viễn không có một chút biểu hiện đau đớn nào, ngược lại còn hưng phấn dị thường!
Diệp Viễn bỗng nhiên phát hiện, hắn dần dần lại có chút thích thú với loại cảm giác chiến đấu này!
Ở kiếp trước, tất cả thời gian và tinh lực của hắn đều dồn hết vào thuật luyện dược, dường như chưa từng được trải nghiệm khoái cảm chiến đấu.
Mà ở kiếp này, hắn đi trên con đường báo thù, đã trải qua vô số trận đại chiến sinh tử, cũng dần dần thích nghi với loại cảm giác đó!
Loại cảm giác dạo chơi bên bờ sinh tử này, khiến cho Diệp Viễn phấn khởi vô cùng!
Lần lượt chiến thắng từng đối thủ mạnh, khiến cho hắn vô cùng sảng khoái!
Loại cảm giác sung sướng này, giống y hệt với lúc hắn luyện đan!
Vốn dĩ Diệp Viễn chỉ bước vào võ đạo một cách bị động, nhưng bây giờ, hắn lại có chút hưởng thụ loại vui vẻ lớn mạnh này.
Diệp Viễn hiểu vô cùng rõ, chỉ có điên cuồng yêu thích một thứ, con người mới có cơ hội đạt tới đỉnh cao tột cùng.
Trước đây hắn vẫn luôn miễn cưỡng ép bản thân tu luyện võ đạo, nhưng sự miễn cưỡng đó hoàn toàn không đủ để giúp hắn đạt được đến trình độ như Cơ Thương Lan.
Nhưng hiện tại, Diệp Viễn có lòng tin sẽ vượt qua hết thảy!
“Ha ha, Đới trưởng lão, ngươi cũng rất mạnh! Trận chiến này, quả thực là vui vẻ sảng khoái! Chúng ta tiếp tục so đấu!” Diệp Viễn phóng khoáng nói.
Đới Vũ Ngấn cũng truy cầu võ đạo một đời, trận chiến này đánh đến bây giờ, hắn cũng có sự cảm ngộ võ đạo vô cùng lớn!
Nói ra thật đúng là không thể tưởng tượng được!
Một cường giả Hồn Hải Cảnh lại đạt được thu hoạch cực lớn thông qua chiến đấu với võ giả Hóa Hải Cảnh!
Nhưng đây cũng không phải là việc gì không thể tưởng tượng nổi, trong chiêu thức của Diệp Viễn hàm chứa ý cảnh đại đạo cao hơn nhiều so với cảm ngộ của Đới Vũ Ngấn.
Chính bởi vì như vậy, Đới Vũ Ngấn mới có thể rút ra rất nhiều điều bổ ích từ trong đó.
Hắn tin rằng nếu lần này trở về bế quan tu luyện thì chắc chắn là sẽ có thu hoạch lớn!
Có điều, trận chiến vẫn còn chưa kết thúc!
“Ha ha, được! Chẳng mấy khi mà gặp được đối thủ như ngươi, chưởng tiếp theo ngươi phải cẩn thận đấy! Đây là tinh túy sở học cả đời, cũng chính là con át chủ bài cuối cùng của ta! Nếu như vừa rồi chính là cực hạn của ngươi, thì ta khuyên ngươi vẫn là đừng nên đánh tiếp nữa, bó tay chịu trói đi!”
Đới Vũ Ngấn cũng bị sự phóng khoáng của Diệp Viễn kích động, muốn cùng Diệp Viễn đánh một trận cuối cùng.
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Ta nói rồi, ta sẽ một mạch thắng tiếp! Đới trưởng lão ngươi vẫn nên quay về Tử Thần Tông chuyên tâm nghiên cứu võ đạo đi, loại việc xâm lược Vô Biên giới này không thích hợp với ngươi!”
“Ha ha, Diệp Viễn ngươi cũng nhìn thấu được? Có điều Đới Vũ Ngấn ta nhận đại ân của Phong Hoàng bệ hạ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn trước việc này? Bớt nói nhiều lời vô ích đi, đến đây!” Đới Vũ Ngấn cười to nói.
“Được, nếu đã như vậy, ta đánh cho ngươi trở về! Gần đây ta lĩnh ngộ được một chiêu kiếm, bản thân ta cũng chưa từng thử qua uy lực của nó. Đới trưởng lão, ngươi hãy cẩn thận!”
Sau khi cười lớn, biểu tình của hai người đều mang vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Hai người đều biết, một kích tiếp theo của đối phương, chính là một kích phá núi bổ trời!