Chương 488: Kiếm Vũ Vạn Trượng của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm.
“Bọn họ đang nói gì vậy? Xâm lược Vô Biên giới?”
“Hình như là ý này! Thế nhưng… rốt cuộc đây là chuyện gì? Đang yên đang lành ai lại đi xâm lược Vô Biên giới?”
“Không biết nữa, nghe bọn họ đối thoại không hiểu ra sao cả.”
Lời của Diệp Viễn dẫn tới oanh động không nhỏ trong đám người.
Bộ mặt thật của Tử Thần Tông đến bây giờ vẫn chưa bị vạch trần, những võ giả này vẫn luôn cho rằng biến cố lớn chấn động cả nam vực chỉ là việc nội bộ của Vô Biên giới.
Mặc dù Diệp Viễn cũng không nói rõ ra, nhưng thực ra đã hết sức rõ ràng rồi, còn về việc những người này có thể tin được mấy phần, thì phải xem tạo hóa của bọn họ.
Nếu như có thể, đương nhiên Diệp Viễn muốn mang tất cả người ở nam vực dời đến bắc vực, nhưng mà thời gian cấp bách, hắn tự lo cho mình còn không kịp, thì lấy đâu ra thời gian đi thuyết phục những người này?
Mà lúc này, bầu không khí của hai người ở trên không trung đã thay đổi đến mức quỷ dị.
Lúc trước hai người còn chuyện trò vui vẻ nói nói cười cười, mà nay biểu tình trên mặt đã mang vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Ngay sau đó, bầu không khí xung quanh cũng có chút không giống với lúc trước.
Một số võ giả có thực lực tương đối mạnh, chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí này đã có ý thức lùi cách xa hai người họ thêm nữa.
Rất nhanh đã có người đoán được, đây có khả năng là Diệp Viễn hoặc Đới Vũ Ngấn sắp phát động chiêu thức rồi!
Chính vào lúc này, Đới Vũ Ngấn di chuyển.
Lần này, Đới Vũ Ngấn lại không giữ lại, bộc phát ra toàn bộ thực lực, nguyên lực bốn phía xung quanh điên cuồng tập hợp về phía hắn.
“Mau nhìn xem, kia là cái gì!”
“Trời ơi, vậy mà hắn lại có thể ngưng tụ ra một đạo hư ảnh bằng nguyên lực, cái này cần phải tập hợp bao nhiêu nguyên lực thiên địa đây!”
“Tiên Hạc Hư Ảnh, sự cường đại của chiêu này, mới chân chính thể hiện ra sự chênh lệch của Hóa Hải Cảnh và Hồn Hải Cảnh! Không biết thiếu niên kia sẽ ứng đối thế nào?”
Ở chỗ chưởng thế của Đới Vũ Ngấn nổi lên, đúng là đang dần dần hình thành hư ảnh nhàn nhạt của một con Tiên Hạc.
Đây cũng chính là nói, Đới Vũ Ngấn đã ngưng tụ nguyên lực đến thực chất hóa rồi, có thể thấy uy lực của chiêu này mạnh đến cỡ nào!
Mà tụ nguyên ngưng hình, chính là đặc thù rõ rệt của cường giả Hồn Hải Cảnh!
Trong thời gian một cái phất tay, cường giả Hồn Hải Cảnh có thể quy tập được lượng nguyên lực vô cùng đáng sợ, đã hoàn toàn không cùng một cấp bậc so với cường giả Hóa Hải Cảnh nữa.
Những nguyên lực được ngưng tụ lại này có thể hóa thành thực chất, có thể thấy võ kỹ một chiêu của bọn họ xuất ra có bao nhiêu lợi hại.
Có điều đối với Hồn Hải Cảnh sơ kỳ như Đới Vũ Ngấn mà nói, tụ nguyên ngưng hình vẫn là có chút quá miễn cưỡng, cho nên hắn mới giữ lại chiêu này đến cuối cùng!
Cho dù là như vậy, thì hư ảnh Tiên Hạc nhàn nhạt kia cũng đủ khiến người ta phải chấn động rồi!
Ở một bên khác, sau chuẩn bị rất lâu của Diệp Viễn, cuối cùng hắn cũng đã hành động!
Lần hành động này, lại khiến cho tất cả mọi người đều phải hoảng sợ!
“Cái gì? Vậy mà tên… tên… tên thiếu niên này cũng lại có thể tụ nguyên ngưng hình! Không phải hắn mới là Hóa Hải Cảnh thôi sao?”
“Con bà nó, thế này thì quá biến thái rồi! Thế mà hắn lại có thể ngưng tụ ra nhiều lưỡi kiếm như vậy!”
“Rốt cuộc thiếu niên này là thần thánh phương nào, thiên phú cũng thật quá đáng sợ! Từ cổ chí kim, ta vẫn chưa từng nghe nói qua, ai có thể ở Hóa Hải Cảnh mà tụ nguyên ngưng hình được!”
Chỉ thấy Diệp Viễn dùng Thương Hoa Kiếm dẫn dắt, xung quanh ngưng tụ ra hàng vạn lưỡi kiếm rất nhỏ!
Lưỡi kiếm không lớn, giống như là một tàn phiến trên thanh kiếm, nhưng lại thật sự đã ngưng hình thành công!
Những võ giả ở bên dưới kia không biết tới quá khứ của Diệp Viễn, nếu như bọn họ biết được khi Diệp Viễn còn ở Linh Dịch Cảnh đã có thể điều động nguyên lực của thiên địa thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy hắn ở Hóa Hải Cảnh có thể tụ nguyên ngưng hình được cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Đương nhiên, độ khó của việc tụ nguyên ngưng hình, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với việc điều động nguyên lực thiên địa, nếu không, Đới Vũ Ngấn cũng sẽ không để nó làm đòn sát thủ sau cùng.
Có điều, cuối cùng thì cảnh giới của Diệp Viễn cũng vẫn hơi thấp, cho nên đối với việc điều khiển nguyên lực hắn cũng chỉ đạt được đến trình độ cực kỳ nhỏ, chỉ ngưng tụ ra được lưỡi kiếm vô cùng nhỏ, như vậy độ khó cũng giảm bớt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt của Đới Vũ Ngấn cũng mang vẻ ngưng trọng không nói ra được.
Lực trùng kích mà hôm nay Diệp Viễn mang tới cho hắn, thực tế là quá mạnh rồi!
“Thật đúng là không ngờ được, ngươi lại có thể làm được đến bước này, đúng là khiến Đới mỗ được mở rộng tầm mắt! Hãy dùng một chiêu này để chúng ta phân thắng bại đi! Hữu Hạc Tiên Lai, đi!”
Chưởng lực của Đới Vũ Ngấn đẩy một cái, hư ảnh tiên hạc nhàn nhạt kia khẽ kêu một tiếng rồi đánh về phía Diệp Viễn!
Nhìn thấy Tiên Hạc Hư Ảnh khí thế hừng hực, Diệp Viễn lại không chút hoang mang thôi động chiêu võ kỹ của hắn.
“Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm - Kiếm Vũ Vạn Trượng!”
Lưỡi kiếm mau chóng bắn về phía Tiên Hạc với tốc độ cực kỳ nhanh, đúng là có chút phát sau mà đến trước.
Một khắc này, trong mắt của những võ giả phía dưới, một con Tiên Hạc và một bó kiếm vũ lớn, mãnh liệt va chạm vào nhau tựa như thiên tượng vậy.
“Ầm ầm!”
Trên không phát ra tiếng nổ kịch liệt, hai thân ảnh của mỗi người rơi từ trên trời xuống.
Thiên Vũ thấy vậy vội vàng tung người một cái nhảy vọt lên, đỡ lấy Diệp Viễn.
“Diệp sư đệ, ngươi không sao chứ?”
Đệ tử U Vân Tông thấy vậy, cũng vội vàng xông tới ân cần hỏi han.
Sắc mặt của Diệp Viễn tái nhợt vô cùng, khóe miệng và trên người đều dính không ít máu tươi, nhìn qua trạng thái rất không ổn.
Thấy các sư huynh đệ quan tâm, Diệp Viễn hữu khí vô lực khoát tay một cái nói: “Không sao, Thiên Vũ sư huynh, phiền huynh dìu ta qua đó.”
Đới Vũ Ngấn không có đãi ngộ này như Diệp Viễn, thân thể của hắn tàn nhẫn rơi xuống mặt đất.
Có điều loại va đập kiểu này, đối với võ giả Hồn Hải Cảnh mà nói cũng không tính là gì cả.
Thương thế của Đới Vũ Ngấn chủ yếu là đến từ trận chiến vừa rồi.
Chỉ thấy khắp nơi trên người hắn đều là vết thương, bộ dáng kia, giống như là bị kiếm đâm vậy, rất hiển nhiên là vết thương do chiêu thức vừa rồi của Diệp Viễn để lại.
Thấy Diệp Viễn tới, Đới Vũ Ngấn không khỏi cười khổ nói: “Không ngờ hôm nay ta lại bại dưới tay một Hóa Hải Cảnh! Có điều… ngươi thật sự rất mạnh! Hóa Hải Cảnh đã có thể tụ nguyên ngưng hình, không nói về sau không có, nhưng tuyệt đối là trước nay chưa từng có!”
Một câu này của Đới Vũ Ngấn, lập tức gây nên một trận xôn xao.
Cường giả Hồn Hải Cảnh này, vậy mà lại bại rồi?
Bởi vì cả Diệp Viễn và Đới Vũ Ngấn đều bị thương rất nặng, cho nên những võ giả kia nhất thời không phân biệt được cuối cùng là ai thắng ai bại.
Bây giờ nghe Đới Vũ Ngấn chính miệng thừa nhận, bọn họ mới biết, thiếu niên Hóa Hải Cảnh này, vậy mà lại thực sự chiến thắng được cường giả Hồn Hải Cảnh!
Mặc dù bọn họ sớm đã được thấy sự cường đại của Diệp Viễn, cũng biết Diệp Viễn có thực lực chống chọi với cường giả Hồn Hải Cảnh, nhưng mà sau khi Đới Vũ Ngấn xuất ra võ kỹ tụ nguyên ngưng hình, Diệp Viễn vẫn chiến thắng được đối thủ, điều này khiến những võ giả kia cảm thấy như là một giấc mơ vậy.
Thì ra, không phải là không thể chiến thắng được cường giả Hồn Hải Cảnh!
Hữu Hạc Tiên Lai của Đới Vũ Ngấn rất mạnh, nhưng trong trận chiến vừa rồi, lưỡi kiếm của Diệp Viễn cuối cùng vẫn là có một phần nhỏ đột phá qua được, đâm vào người Đới Vũ Ngấn!
Cho nên, mặc dù thương thế của hai người đều rất nặng, nhưng thật ra vẫn là Diệp Viễn cao hơn một bậc.
Sắc mặt của Diệp Viễn trắng như tờ giấy, đây không phải chỉ là do phải chịu trùng kích cực lớn từ Hữu Hạc Tiên Lai, mà còn bởi vì nguyên lực tiêu hao quá lớn.
Chiêu Kiếm Vũ Vạn Trượng này, thực tế là tiêu hao nguyên lực vô cùng nhiều. Cho dù là Diệp Viễn đối với việc điều khiển nguyên lực đạt đến trình độ cực kỳ tinh tế, cũng là có chút giật gấu vá vai.
Diệp Viễn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược, ném cho Đới Vũ Ngấn, gượng cười nói: “Đới trưởng lão là bậc chính nhân quân tử, hôm nay ta sẽ không khai sát giới. Hi vọng ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa, đừng thông đồng làm bậy với Cuồng Phong giới!”