Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 489: Công lớn lao yên!

Chương 489: Công lớn lao yên!
“Khụ khụ khụ... Ta vốn là người của Cuồng Phong giới, sao lại là người cùng một giuộc? Ngươi từng đi qua đó thì hẳn phải biết ta cũng là thân bất do kỷ.”
Đới Vũ Ngấn cũng mang vẻ mặt bi thương, hiển nhiên là có chút rầu rĩ đối với việc xâm lược Vô Biên giới.
Đại chiến hai giới có nghĩa là giết chóc vô tận, có nghĩa là sẽ có vô số vong hồn.
“Thân bất do kỷ? Mạng của ngươi chính là của ngươi, chứ không phải của người khác! Triệu Thiên Dận trong mắt các ngươi là sự tồn tại chí cao vô thượng, là sự tồn tại không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Nhưng các ngươi có biết trong mắt hắn các ngươi là cái gì không? Các ngươi… chỉ là một đám công cụ cho hắn sử dụng mà thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Đới Vũ Ngấn hơi trầm xuống, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, tức giận nói: “Phong Hoàng bệ hạ là người để cho ngươi khinh nhờn như vậy sao! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá cho sự mạo phạm ngày hôm nay!”
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Bảo thủ! Triệu Thiên Dận chỉ là một tên võ giả Vô Lượng Cảnh, hắn cũng chỉ là một người phàm! Thấy bình thường hắn ra vẻ đạo mạo, lúc quỳ trước mặt ta, không phải cũng giống như một con chó sao?”
“Khụ khụ khụ..., ngươi… ngươi muốn chết!”
Đới Vũ Ngấn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng thử mấy lần cũng không đứng lên nổi.
“Ài... Thiên đạo mênh mông, nhân đạo mịt mờ. Ở trước mặt thiên đạo, chúng ta cũng chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi! Đới trưởng lão, nếu như không phải niệm tình trận chiến hôm nay giữa ta và ngươi, ta hà tất phải nói với người nhiều lời như vậy? Ngươi cảm thấy là ta đang vũ nhục Triệu Thiên Dận, nhưng ta nói cho ngươi biết, Triệu Thiên Dận căn bản không có tư cách để ta vũ nhục. Ngươi nhìn xa một chút đi, trên Cuồng Phong giới, còn có Thần Vực...”
Thần sắc Đới Vũ Ngấn cứng đờ, hai chữ "Thần Vực" này đã kích thích hi vọng của hắn.
Đới Vũ Ngấn đột nhiên nghĩ tới, Diệp Viễn đã từng thâm nhập vào Cuồng Phong giới nghĩ cách cứu viện cho sư huynh đệ của hắn, lại không có chút tổn thất nào mà trở về Vô Biên giới.
Rốt cuộc trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tại sao Phong Hoàng bệ hạ lại không bắt giữ tên tiểu tử này lại?
Trong chuyện này, dường như có rất nhiều ẩn tình!
Sau trận chiến này, có thể nói là Đới Vũ Ngấn và Diệp Viễn đã có chút cùng chung chí hướng.
Đới Vũ Ngấn có thể cảm nhận được sự chân thành của Diệp Viễn, nếu không thì hắn đã giết mình luôn rồi.
Lúc Diệp Viễn ra tay chém giết bọn Liêu Văn Quang, Hạ Quân không hề có chút nhân từ nào.
Hôm nay sở dĩ hắn không giết mình, e là cũng bởi vì phần tâm thái không tranh với đời của mình.
Chẳng lẽ nói… bản thân mình thực sự sai rồi?
“Còn nữa, mặc dù ta không biết rốt cuộc hai vị Phong Hoàng trước sau của các ngươi xâm lược Vô Biên giới là vì cớ gì, nhưng ta lại có cảm giác, bọn họ có một mục đích nào đó không thể nói với người khác. Có điều, bất kể là thế nào, ta nhất định sẽ tận tay giết chết Triệu Thiên Dận!”
Nói tới đây, bỗng nhiên Diệp Viễn đằng đằng sát khí.
Nỗi nhục ngày đó với Triệu Thiên Dận, cuối cùng sẽ có một ngày Diệp Viễn hắn đòi lại cả vốn lẫn lời!
“Được rồi, ta nói đến thế thôi, còn về việc lựa chọn thế nào, chính là việc của ngươi, không liên quan tới ta. Có điều… nếu như lần sau gặp phải trên chiến trường, ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa! Sư huynh, chúng ta đi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Đới Vũ Ngấn lặng lẽ nhìn bóng lưng của Diệp Viễn, nhưng trong lòng thì như dời sông lấp biển.
Tư tưởng truyền thụ cho hắn từ nhỏ chính là hiếu trung với Phong Hoàng bệ hạ, mà công pháp mà hắn tu luyện, đan dược mà hắn tu luyện, đều là bái lạy Phong Hoàng bệ hạ ban tặng.
Cho nên trong nhận thức của Đới Vũ Ngấn, hiếu trung với Phong Hoàng bệ hạ là chuyện tất nhiên.
Nhưng mà buổi nói chuyện với Diệp Viễn hôm nay, lại lặng lẽ mở ra một cánh cửa trong tâm linh bị phong bế của hắn.

Bắc vực, đỉnh Hưu Minh Sơn.
Hai lão giả và một mĩ phụ lớn tuổi đang ngồi bên bàn đá dưới gốc cây tùng uống trà, đứng phía sau mĩ phụ và một trong hai vị lão giả mỗi bên là một người trẻ tuổi.
Hai người trẻ tuổi một nam một nữ, bất ngờ đó chính là Doãn Yên Hoa và Quách Đào Quần từ U Vân Tông vừa về bắc vực.
Hai người bọn họ xuất hiện ở đây lập tức thân phận ba người kia đã được làm sáng tỏ.
Ba người này, chính là lão tổ tông của Vạn Kiếm Tông, Thiên Võ Tông và Huyền Băng Tông, cũng chính là ba người mạnh nhất bắc vực, thậm chí là mạnh nhất cả Vô Biên giới!
Chỉ là lúc này ba người họ đều mặt mày ủ rũ, căn bản là không có tâm trí uống trà.
Lão tổ tông của Vạn Kiếm Tông tên là Tần Hồng Đào, lúc này vẻ mặt đang đầy bực tức nói: “Tên tiểu tử Diệp Viễn quá phách lối, lại dám giam giữ Nham Nhi. Ta thấy hắn chính là chán sống rồi! Ninh Nhất Hiền, ngươi lại bảo ta tha cho tên tiểu tử đó, ngươi đúng là quá hoang đường!”
Ninh Nhất Hiền từ miệng Tần Hồng Đào chính là lão tổ tông của Thiên Võ Tông.
“Theo những gì bọn Đào Quần nói, tiểu tử này thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, trong thế hệ trẻ tuổi đã không có địch thủ rồi! Bây giờ Vô Biên giới sắp lâm vào đại nạn, nếu như ngươi giết Diệp Viễn, chẳng phải là người thân thì đau, kẻ thù thì sung sướng hay sao?” Ninh Nhất Hiền lên tiếng khuyên can.
Ninh Nhất Hiền biết Tần Nham là cháu đích tôn của Tần Hồng Đào, tương lai sẽ là người kế thừa y bát của hắn.
Bây giờ Tần Nham bị Diệp Viễn bắt đi, sao Tần Hồng Đào có thể không tức giận cho được?
Nhưng mà lúc này không phải là lúc để xảy ra nội chiến.
Nếu như U Vân Tông chỉ là một tông môn nhỏ bé không đáng nhắc tới thì cũng thôi đi, nhưng thiên phú của Diệp Viễn lại quá mức kinh người, thiên tài như vậy mà bị chính người của mình giết hại, há chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Nhưng Tần Hồng Đào lại không nghĩ như vậy, hành động của Diệp Viễn chính là đang vuốt râu cọp của hắn.
Lúc nghe được tin này, Tần Hồng Đào đã muốn đi giết Diệp Viễn nhưng lại bị Ninh Nhất Hiền đến trước một bước giữ lại.
Kết quả chính là Tần Hồng Đào bị Ninh Nhất Hiền lôi lên Hưu Minh Sơn.
“Hừ, thiên phú tiểu tử đó có cao hơn đi nữa nhưng bắt Nham Nhi làm con tin là không được! Trừ phi hắn đích thân đến Vạn Kiếm Tông dập đầu tạ tội với lão phu, bằng không món nợ này không xong đâu! Năm đó tha cho U Vân Tông chính là một sai lầm, bây giờ lão phu ta mất bò mới lo làm chuồng, phải vất vả một chuyến diệt trừ U Vân Tông mới được !” Tần Hồng Đào nổi trận lôi đình.
Ninh Nhất Hiền cười nhạt nói: “Hừ, lão đầu ngươi tính tình vẫn còn nóng nảy! Ngươi lấy cái gì đi diệt trừ U Vân Tông nhà người ta? Ngươi không muốn tôn tử bảo bối của ngươi sống nữa à? Rõ ràng tiểu tử đó là một người sát phạt quyết đoán, ngươi đi diệt tông môn của người ta, người ta sẽ giết tôn tử của ngươi! Không lẽ, ngươi dám lưỡng bại câu thương với hắn?”
Sắc mặt Tần Hồng Đào cứng đờ, hiển nhiên là lời của Ninh Nhất Hiền đã đâm trúng điểm yếu của hắn.
Đúng vậy, chiêu này của Diệp Viễn cũng thật độc ác.
Tần Hồng Đào hắn lợi hại, nhưng Tần Nham còn đang là con tin trong tay người ta!
“Ài..., nhắc đến thì ngươi và ta còn đều phải cảm tạ tên tiểu tử tên Diệp Viễn này. Nếu như không phải hắn dựa vào sức một mình hắn mà đối phó cả Tử Thần Tông thì e là đại quân của Cuồng Phong giới đã vượt qua Rừng Sâu Vô Biên rồi!”
Nói đến đây, trong ánh mắt của Ninh Nhất Hiền cũng lộ ra vẻ vô cùng khâm phục.
Nếu như không phải sự xuất hiện của Diệp Viễn làm rối loạn sắp đặt của Tử Thần Tông thì sau khi thông đạo hai giới khai thông, Cuồng Phong giới đã có thể lập tức tấn công thần tốc, trực tiếp vượt qua Rừng Sâu Vô Biên rồi!
“Diệp Viễn kẻ này công lao lớn là ở chỗ này! Tần Hồng Đào, ngươi là nhân vật tầm cỡ thái sơn bắc đẩu, làm gì đến mức chấp nhặt với một tiểu bối? Huống hồ Tần Nham bị bắt, vốn chính là do các ngươi khiêu khích trước, Diệp Viễn làm như vậy, cũng chỉ là để bảo vệ bản thân mà thôi. Trước mắt trong giai đoạn này, ba tông chúng ta vẫn phải lấy đại cục làm trọng!”
Lão tổ tông của Huyền Băng Tông nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng cuối cùng cũng mở lời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất