Chương 492: Trừ hại.
“Cái gì? Kia… kia là tụ nguyên ngưng hình? Không… không phải là hắn mới Hóa Hải Cảnh hay sao?”
“Đây là đang đùa ta hay sao? Võ giả Hóa Hải Cảnh làm sao có thể tụ nguyên ngưng hình?”
“Chẳng trách tên tiểu tử này lại dám hống hách như vậy, thì ra hắn đã học được tụ nguyên ngưng hình!”
Nhìn thấy Kiếm Vũ Vạn Trượng của Diệp Viễn phát động, đám đệ tử Thiên Tà Tông lập tức sôi trào.
Giống như khi ở Hân Dương Thành, tình huống đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Hóa Hải Cảnh có thể tụ nguyên ngưng hình quả đúng là quá biến thái!
Mao Nguyên Cơ biến sắc, lập tức vội vàng thôi động công pháp đến cực hạn!
Mặc dù Mao Nguyên Cơ là cường giả Hồn Hải Cảnh, nhưng cũng chỉ là Hồn Hải Cảnh cấp thấp nhất, ngay cả tụ nguyên ngưng hình cũng chưa nắm được.
Thứ mà một tên Hồn Hải Cảnh như hắn chưa nắm được, tên thiếu niên Hóa Hải Cảnh trước mặt này lại nắm được!
Đây thật đúng là không thể tin nổi!
Có điều, Mao Nguyên Cơ cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ có bạo phát ra toàn bộ thực lực của bản thân, dựa vào cảnh giới cường đại để nghiền ép tụ nguyên ngưng hình của Diệp Viễn.
“Hỏa Thiêu Tà Vân!”
Mao Nguyên Cơ hét to một tiếng, cả một mảnh trời đều giống như bị đốt, hỏa diễm khủng bố như hỏa xà cuốn về phía Diệp Viễn, muốn thôn phệ Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, Kiếm Vũ Vạn Trượng mãnh liệt bạo phát.
Lưỡi kiếm hư ảnh mặc dù không lớn, nhưng uy lực lại không gì sánh bằng.
Hơn vạn lưỡi kiếm kia cắt chém Hỏa Xà rơi liểng xiểng, lúc đến trước mặt Diệp Viễn thì đã không còn bao nhiêu uy lực.
So với Hữu Hạc Tiên Lai của Đới Vũ Ngấn, chiêu Hỏa Thiêu Tà Vân này giống như là mưa phùn so với mưa rào vậy.
Thế nhưng dù sao Mao Nguyên Cơ cũng là cường giả Hồn Hải Cảnh, công kích cuả hắn cũng đã chôn vùi không ít lưỡi kiếm.
Chỉ là Diệp Viễn ở cảnh giới Hóa Hải Cảnh tầng năm, thực lực đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Tình huống cứ kéo dài như thế, Mao Nguyên Cơ làm sao có thể hóa giải hoàn toàn công kích này?
Vẫn có một phần lớn lưỡi kiếm xuyên thấu công kích của Mao Nguyên Cơ, trực tiếp đâm lên người hắn!
“A!”
Dưới lưỡi kiếm tụ nguyên ngưng hình, căn bản là nguyên lực hộ thể của Mao Nguyên Cơ không đỡ nổi một đòn, nháy mắt đã bị lưỡi kiếm đâm thành tổ ong.
Sau tiếng hét thảm, thi thể của Mao Nguyên Cơ rơi từ trên không xuống, nặng nề quật xuống mặt đất.
Một kích chết luôn!
Chúng đệ tử Thiên Tà Tông còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì Diệp Viễn đã giết chết Mao Nguyên Cơ!
“Mắt… mắt ta bị hoa rồi phải không? Tông… tông chủ lại bị một tên tiểu tử Hóa Hải Cảnh giết chết rồi sao?”
“Vậy mà tông chủ lại thực sự bại rồi? Vừa rồi chúng ta còn cười nhạo hai kẻ kia là tên ngốc, không ngờ bọn họ lại có thực lực nghiền ép Thiên Tà Tông ta!”
“Tên tiểu tử này quả thật là quá đáng sợ! Hóa Hải Cảnh mà lại có thể phóng thích ra công kích đáng sợ như vậy, ngay cả cường giả Hồn Hải Cảnh cũng có thể giết chết!”
“Hắn… hắn sẽ không giết sạch chúng ta đấy chứ?”
Cho đến bây giờ đám đệ tử Thiên Tà Tông vẫn không dám tin, tông chủ đại nhân bách chiến bách thắng trong mắt bọn họ lại bị một tên tiểu tử Hóa Hải Cảnh không biết từ đâu tới giết chết rồi!
Đợi khi bọn chúng hiểu được, phản ứng đầu tiên chính là vô cùng sợ hãi.
Cái gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn, Mao Nguyên Cơ không phải là kẻ tốt lành gì, bọn họ cũng chẳng có chỗ nào tốt hơn.
Thi triển hoàn tất một chiêu, sắc mặt Diệp Viễn hơi trắng bệch, có điều so với lần đánh với Đới Vũ Ngấn thì lần này đã tốt hơn không ít.
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Thanh Phong cũng vô cùng cảm khái.
Sau khi đến bắc vực, nghe đám Thiên Vũ nói Diệp Viễn lại đánh bại được một vị cường giả Hồn Hải Cảnh ở Hân Dương Thành, bọ họn kinh ngạc đến sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Mà hôm nay tận mắt chứng kiến Diệp Viễn dựa vào tụ nguyên ngưng hình giết chết một cường giả Hồn Hải Cảnh, Lạc Thanh Phong mới chính thức thấy được thực lực của Diệp Viễn.
Về mặt chiến lực, Diệp Viễn đã vượt qua cả tông chủ U Vân Tông là hắn rồi!
Cũng chính là nói, tuy Diệp Viễn ở cảnh giới Hóa Hải tầng hai nhưng hắn đã là người mạnh nhất U Vân Tông rồi!
Dù Lạc Thanh Phong không phải là võ giả Hồn Hải tầng một bình thường, nhưng cũng chưa nắm được tụ nguyên ngưng hình.
Hắn tự nghĩ mặc dù có thể đánh bại tên Mao Nguyên Cơ này, nhưng tuyệt đối không làm được chém giết gọn gàng như Diệp Viễn!
Hôm nay hắn tới, chỉ là để lược trận cho Diệp Viễn, chấn nhiếp những người khác của Thiên Tà Tông một chút mà thôi.
“Thiếu hiệp tha mạng! Những… những việc kia đều là do Mao Nguyên Cơ xúi giục chúng ta làm, chúng ta cũng là thân bất do kỷ!”
“Đúng vậy, đều là do Mao Nguyên Cơ, chúng ta bị ép không còn cách nào khác!”
“Thiếu hiệp, tha cho chúng ta đi!”
Chỉ nghe thấy tiếng “phù phù” từ bốn phía nổi lên, những đệ tử Thiên Tà Tông trong lòng có quỷ kia đều quỳ hết xuống, cầu xin Diệp Viễn tha cho, tiếng kêu rên hợp thành một mảnh.
Những người này thấy Mao Nguyên Cơ đã chết rồi, dứt khoát đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn, trong lúc nhất thời dùng hết vốn văn chương để kể tội, phỉ báng Mao Nguyên Cơ đã chết không đáng một đồng.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Hừ hừ, hay cho một câu bị ép buộc bất đắc dĩ. Yên tâm đi, chỉ cần tội của các ngươi không đáng chết, ta sẽ không truy cứu. Nhưng những kẻ tội ác tày trời kia, vẫn nên sớm mà tự kết liễu đi, nếu không… sẽ phải chịu khổ!”
Nghe lời Diệp Viễn nói, một số kẻ toàn thân run lên.
Bốn chữ “sẽ phải chịu khổ” này giống như là một thanh kiếm sắc, lập tức đâm vào tâm lý bọn chúng.
Loại mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong kia, trước đây bọn chúng đã cho người khác nếm qua, bây giờ... lẽ nào sắp đến lượt bọn hắn rồi sao?
Mặc kệ nó, chỉ cần một mực nói mình chưa làm chuyện xấu, chẳng lẽ hắn còn có thể tra xét từng người từng người một hay sao?
Diệp Viễn dường như biết những người này đang nghĩ cái gì, cười lạnh nói: “Đừng nghĩ tới việc nói dối lừa gạt ta, vô dụng thôi!”
Nói rồi, Diệp Viễn móc ra mấy viên đan dược, nói: “Đây là Chân Ngôn Đan, sau khi ăn vào, ta hỏi các ngươi cái gì, các ngươi sẽ nói cái đó. Cho nên… vẫn nên bỏ cái suy nghĩ đó đi.”
Rất nhiều đệ tử Thiên Tà Tông đều biến sắc, trên đời này lại còn có loại đan dược thần kỳ như vậy nữa hay sao?
Lúc nghe đến công hiệu của loại đan dược này, trên mặt mọi người đa số đều là thần sắc không hề tin tưởng.
Thế nhưng, cuối cùng cũng có người không chịu nổi áp lực của Diệp Viễn mà bạo phát rồi!
“Mọi người chạy mau! Dù sao cũng đều là chết, có thể chạy ra ngoài được một người thì một người! Ta không tin, hắn có thể giết hết sạch chúng ta!” Một tên trưởng lão Hóa Hải Cảnh cao giọng hô lên.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, cái mà hắn muốn chính là cục diện như thế này.
Nhìn những bóng người bạo tẩu kia, trên không rất nhanh đã hình thành những cánh hoa bay.
“A!”
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thảm hợp thành một mảng, đệ tử Thiên Tà Tông từng người từng người một rơi từ trên không xuống, hoặc là trực tiếp bị giết ngay trên mặt đất.
Thiên Lưu Phi Hoa giống như từng thanh từng thanh lưỡi hái, dễ dàng thu gặt lấy tính mạng của những võ giả này.
Những kẻ này đều là những người đáng chết!
Mấy chục giây qua đi, chủ phong Thiên Tà Tông bỗng nhiên yên lặng trở lại.
Đã không còn lại bao nhiêu người, chỉ cần là những người đứng yên không động đậy, thì đều không chết một ai.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ở bắc vực không còn tên Thiên Tà Tông nữa! Mà ở đây, sẽ là đạo tràng mới của U Vân Tông ta! Ta vẫn là một câu nói đó, chỉ cần tội của các ngươi không đáng chết, ta sẽ không làm gì các ngươi cả. Thậm chí nếu như các ngươi không thông đồng làm bậy, U Vân Tông còn có thể thu nhận các ngươi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.