Chương 493: Để hắn đợi đi!
U Vân Tông vừa lập, có rất nhiều việc phải làm.
Những ngày này, trên dưới U Vân Tông bận đến nỗi chân không chạm đất.
Một mặt, U Vân Tông muốn tiếp quản phạm vi thế lực của Thiên Tà Tông, phải bận rộn liên hệ với các đại thế lực bên dưới.
Một mặt, trong sơn môn bị Mao Nguyên Cơ làm cho chướng khí mù mịt, có rất nhiều thứ phải sắp xếp lại.
Chỗ ở của Mao Nguyên Cơ được xây dựng như một tòa cung điện, lúc đệ tử U Vân Tông tìm tới, lại vẫn còn cả một đám thê thiếp, ai nấy đều xinh đẹp như hoa.
Những cô gái này phần lớn là do Mao Nguyên Cơ cướp đoạt về, đương nhiên phải thả bọn họ đi.
Mà đối với những thứ dung tục tầm thường này Diệp Viễn trước nay đều không mấy quan tâm, hắn cải tiến lại đại trận hộ tông của Thiên Tà Tông trước đây rồi tự mình bế quan tu luyện.
Mặc dù đại trận hộ tông của Thiên Tà Tông không được bằng Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận của U Vân Tông, nhưng cũng là đại trận cấp bốn trung phẩm.
Sau khi được Diệp Viễn cải tiến thì vẫn có thể chống lại được võ giả Hồn Hải Cảnh trung kỳ.
Mà những ngày Diệp Viễn bận rộn này, vẫn luôn có một cặp mắt lặng lẽ chăm chú quan sát sau lưng hắn.
“Rõ ràng là hai người, nhưng mà tại sao… ta luôn thấy hai người đó giống nhau chỗ nào đó nhỉ?”
Nguyệt Mộng Ly thường xuyên nhìn hình bóng kia đến ngẩn người, suy nghĩ cũng không biết đã bay tới nơi nào rồi.
Có điều những ngày này ở chung một chỗ với Diệp Viễn, Diệp Viễn thường giúp nàng điều chế một số vị thuốc ôn dưỡng thần hồn, chứng bệnh của nàng cũng không hề tái phát lại.
Bất tri bất giác, Nguyệt Mộng Ly lại thích cảm giác ở bên cạnh Diệp Viễn, điều này khiến nàng rất an tâm.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, những ngày như vậy cứ kéo dài mãi thì thật là tốt.
Vậy nhưng những ngày bận rộn mà bình lặng như vậy, rất nhanh đã bị phá vỡ.
Vài ngày sau khi U Vân Tông thay thế Thiên Tà Tông, một vị khách không mời mà đến đã đến U Vân Tông.
“Tuần sát sứ Vô Phương Thành - Bao Tam Quý ở đây, người của U Vân Tông mau chóng nghênh tiếp!”
Ngoài sơn môn, một giọng nói xuyên qua đại trận, vang vọng cả U Vân Tông.
“Vô Phương Thành? Nhanh như vậy đã đến rồi? Sư thúc, chúng ta nên làm thế nào?” Nghe thấy giọng nói này, Lạc Thanh Phong chau mày nói.
Thiên Phong vừa hay cũng ở đó, nghe vậy cũng chau mày: “Vốn dĩ Thiên Tà Tông là thế lực thuộc hạ của Vô Phương Thành, nghe nói Mao Nguyên Cơ và Vô Phương Thành còn có quan hệ chặt chẽ thiên tơ vạn lũ. Vốn dĩ cho rằng vì việc Cuồng Phong giới xâm lược sắp đến, bọn họ sẽ không rảnh bận tâm tới chúng ta, không ngờ lại đến nhanh như vậy, cái này chắc sẽ có chút phiền phức rồi! Mau phái người đi thông báo cho Diệp Viễn!”
“Không cần đâu, đệ tử tới rồi!” Giọng nói của Diệp Viễn từ ngoài cửa đại điện truyền vào.
Gần đây quá nhiều việc vặt, cũng không phải Diệp Viễn bế tử quan, nên tất nhiên cũng nghe được tiếng của tên Bao Tam Quý đó.
Nhìn thấy Diệp Viễn, Lạc Thanh Phong và Thiên Phong đều nhẹ nhàng thở ra.
Không biết từ lúc nào, bọn họ lại đã bắt đầu nghe theo Diệp Viễn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó rồi.
Loại chuyển dời này là thay đổi một cách vô tri vô giác, ngay cả chính bọn họ cũng không phát giác ra.
Từ sau khi Diệp Viễn trở về từ Cuồng Phong giới, địa vị của hắn trong U Vân Tông đã không có ai có thể thay thế được.
Từ lúc đó đến bây giờ, việc lớn việc nhỏ trong tông môn dường như đều là do Diệp Viễn định đoạt.
Ngay cả đến việc tiêu diệt Thiên Tà Tông lần này, cũng là do Diệp Viễn lựa chọn.
Thực ra Lạc Thanh Phong và Thiên Phong đều dự định sẽ tìm một tông môn tương đối yếu một chút để thay thế, nhưng Diệp Viễn lại kiên quyết theo ý mình, nguyên nhân là do Thiên Tà Tông làm nhiều việc gian ác, trời không bắt Thiên Tà Tông thì U Vân Tông đến trị!
Bây giờ mặc dù Lạc Thanh Phong đã trở về rồi, nhưng thói quen này vẫn tiếp tục duy trì.
So với Lạc Thanh Phong, bây giờ Diệp Viễn lại càng giống tông chủ hơn.
Có điều đối với trạng thái đặc biệt này của Diệp Viễn, đám người Lạc Thanh Phong cũng không có phàn nàn gì.
Bởi vì bọn họ đều biết Diệp Viễn không thuộc về U Vân Tông, căn bản hắn không hề có ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi.
Tất cả những gì bây giờ Diệp Viễn làm, đều là vì muốn tốt cho U Vân Tông.
“Diệp Viễn, tuần sát sứ Vô Phương Thành này...” Lạc Thanh Phong hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Không cần để ý tên tuần sát sứ vớ va vớ vẩn này, U Vân Tông ta đã thay thế Thiên Tà Tông thì sau này chính là một tông môn độc lập, không phụ thuộc vào ai hết!”
“Nhưng mà… tên Bao Tam Quý kia thì phải làm sao?”
“Để cho hắn đợi đi! Hắn thích thể hiện uy phong, thì để cho hắn ở ngoài sơn môn thể hiện một chút, không cần để ý đến hắn. Một tên tuần sát sứ rách nát mà cũng muốn chúng ta xuất tông nghênh đón? Hắn là cái thá gì?” Diệp Viễn khinh thường nói.
Lạc Thanh Phong và Thiên Phong nhìn nhau một cái, bất giác đều hít sâu một hơi.
Chỉ có Diệp Viễn, mới dám nói ra những lời ngạo mạn như vậy.
Tuần sát sứ này đúng thật chẳng là cái gì, nhưng Vô Phương Thành phía sau hắn lại là thế lực lớn đứng đầu bắc vực đấy!
Người ta tùy tiện phái đi một cường giả, thì cũng có thể tiêu diệt sạch toàn bộ U Vân Tông rồi.
Dường như phát hiện ra được sự lo lắng của đám người Lạc Thanh Phong, Diệp Viễn cười nói: “Thái Thượng trưởng lão và tông chủ không cần lo lắng, Vô phương Thành lợi hại thì lợi hại, nhưng đối với Vô Biên giới hiện tại mà nói, địa vị của ta là không thể thay thế được. Cho nên, chút việc nhỏ này, Vô Phương Thành sẽ không trách tội xuống đâu. Cho dù bọn họ có thực sự trách tội xuống, thì cũng sẽ có người ngăn lại giúp chúng ta.”
Nói xong, Diệp Viễn lập tức rời khỏi chủ điện.
Hai người Lạc Thanh Phong đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu cho lắm.
Mặc dù Diệp Viễn yêu nghiệt, nhưng cũng chỉ là Hóa Hải Cảnh mà thôi, cho dù hắn có thể chiến thắng cường giả Hồn Hải Cảnh, thì trong cuộc đại chiến của hai giới có thể tạo ra được tác dụng gì chứ?
...
Bao Tam Quý ở ngoài sơn môn đợi cả nửa canh giờ, lại gọi cả mấy lần, nhưng ngay cả một tiếng hồi âm của U Vân Tông cũng không có!
Thân là tuần sát sứ của Vô Phương Thành, bất luận là Bao Tam Quý đi tới đâu, cũng đều được tôn là thượng khách.
Trước đây lúc đến Thiên Tà Tông, Mao Nguyên Cơ từ xa đã đích thân ra nghênh tiếp.
Nhưng bây giờ U Vân Tông chó má này lại dám gạt mình sang một bên!
Thật sự là buồn cười!
Mấy ngày trước, Bao Tam Quý đang tuần tra ở gần đó, lại vừa hay nghe được tin Thiên Tà Tông bị diệt, lúc đó còn giật nảy mình.
Thiên Tà Tông này cũng đã lập tông được nhiều năm rồi, dưới sự che chở của Vô Phương Thành, mặc dù đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, nhưng cũng không có ai dám chọc vào.
Mao Nguyên Cơ rất biết làm việc, cũng không biết là thông qua quan hệ gì mà lại quen được tam công tử.
Những năm gần đây, cáo trạng gửi đến Vô Phương Thành không ít, nhưng đều bị tam công tử ép xuống.
Nào ngờ được, vậy mà không biết một tiểu tông môn xuất hiện từ đâu ra lại tiêu diệt đi Thiên Tà Tông!
Diệt thì diệt rồi, mình cũng đã nói rõ thân phận, thế mà đám người kia lại không ai ra nghênh tiếp!
Thật sự là buồn cười!
Buồn cười!
Trong lòng Bao Tam Quý mắng chửi vô số lần!
“Hừ! Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Hôm nay ta lấy quyền chức tuần sát sứ, tiêu diệt tiểu tông môn các người!”
Bao Tam Quý là cường giả Hồn Hải Cảnh tầng năm, trước khi hắn đến đã nghe ngóng qua, mạnh nhất U Vân Tông chẳng qua cũng chỉ là Hồn Hải Cảnh tầng một.
Dựa vào thực lực của hắn, diệt cái tông môn này là một việc quá dễ dàng.
Đại trận hộ tông của Thiên Tà Tông, Bao Tam Quý trong lòng cũng có tính toán, đối với hắn mà nói căn bản là có thể coi như không có.
Bao Tam Quý đến trước đại trận, vận lên nguyên lực toàn thân, đột nhiên phát động công kích!
“Ầm!”
Lực phản chấn vô cùng lớn, đánh Bao Tam Quý bay ra ngoài mấy trăm trượng!