Chương 499: Quá đơn giản rồi.
Nhậm Đông rất khó chịu, mấy người này, hoàn toàn không coi mình ra gì!
Bất luận là hắn đi tới đâu ở Vô Phương Thành này thì cũng đều là tiêu điểm chú ý, làm gì có lúc nào bị người ta coi thường như vậy?
“Ha, chỉ là hai nữ nhân xấu xí mà thôi, còn không thể nói hay sao? Muốn khiêu chiến ta phải không? Được, ta cho ngươi cái cơ hội này! Hôm nay vừa đúng ta cũng đi tham gia khảo hạch của công hội luyện dược sư, chúng ta liền đến so một lần, xem đan dược của ai luyện xuất sắc hơn!” Nhậm Đông trầm giọng nói.
Vẻ mặt Diệp Viễn chẳng sao cả hỏi lại: “Thi thế nào?”
“Lúc tham gia khảo hạch, chúng ta cùng luyện một loại đan dược, chất lượng đan dược của ai cao hơn, thì người đó thắng! Nếu như phẩm cấp bằng nhau, ta sẽ mời trưởng lão của công hội luyện dược sư đến quyết định xem chất lượng đan dược của ai cao hơn!”
Nhậm Đông nói chuyện vô cùng kiêu ngạo, giống như chỉ sợ người khác không biết hắn quen biết với trưởng lão của công hội luyện dược sư vậy.
Diệp Viễn thế nào cũng được nói: “Vậy cứ làm theo cách của ngươi.”
...
Tổng bộ công hội luyện dược sư của Cuồng Phong giới ở Vương Thành, còn tổng bộ công hội luyện dược sư của Vô Biên giới chính là ở Vô Phương Thành.
Có điều, so sánh với địa vị của Tinh Uyên ở Cuồng Phong giới thì địa vị của hội trưởng của công hội luyện dược sư ở Vô Biên giới hiển nhiên là không được cao bằng Tinh Uyên.
Bởi vì luyện dược sư Hoàng cấp ở Vô Biên giới rất nhiều, chỉ tính riêng ở Vô Phương Thành, luyện dược sư Đan Hoàng đỉnh phong đã có tới hai người.
Một người trong đó, chính là hội trưởng của công hội luyện dược sư.
Đương nhiên, trình độ thuật luyện dược của Vô Biên giới cao hơn Cuồng Phong giới rất nhiều.
Trình độ của Tinh Uyên nếu đặt ở Vô Biên giới thì vẫn chưa được xếp vào năm vị trí đứng đầu.
Một đoàn người đến công hội luyện dược sư, hiển nhiên người của công hội đều quen biết với Nhậm Đông, không ít người lên tiếng chào hỏi hắn.
“Nhậm Đông hiền chất, hôm nay ngọn gió nào lại đưa ngươi tới đây vậy?”
Nhậm Đông dẫn mấy người Diệp Viễn vào một chỗ trong thiên điện, một vị lão giả vừa nhìn thấy Nhậm Đông lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Thì ra hôm nay là Ngũ Huyền đại sư tọa thiền, tiểu chất bái kiến đại sư.” Nhậm Đông cung kính thi lễ.
Lão giả này là một Đan Hoàng trung cấp, tất nhiên là nhận được lễ bái của Nhậm Đông.
Ngũ Huyền khoát tay nói: “Còn khách khí như vậy với ta làm gì? Ta nghe nói ngươi đã bế quan rất lâu rồi, hôm nay tới, chẳng lẽ là muốn trùng kích chuẩn Đan Vương cao cấp sao?”
“Ha, người hiểu tiểu chất, không ai bằng được Ngũ Huyền đại sư. Hôm nay tiểu chất đến chính là muốn tham gia khảo hạch chuẩn Đan Vương cao cấp. Còn nữa...”
Nhậm Đông nhìn Diệp Viễn một cái, cười lạnh nói: “Nhân tiện mang theo một tên gia hỏa nào đó có mắt như không đến để giáo huấn một chút, để cho hắn biết cái gì gọi là trời cao đất dày!”
Ngũ Huyền theo ánh mắt của Nhậm Đông nhìn Diệp Viễn, không khỏi hơi có chút kinh ngạc.
Thiếu niên này mới bằng này tuổi, lại đã có thực lực Hóa Hải tầng hai, cực kỳ tài giỏi.
Hắn lại nhìn Từ Tử Huy đứng xuôi tay cung kính, không khỏi càng kinh ngạc hơn.
Tuần sát sứ cấp hai như Bao Tam Quý, căn bản Ngũ Huyền không coi ra gì, nhưng cường giả Hồn Hải Cảnh tầng chín như Từ Tử Huy, tất nhiên là Ngũ Huyền biết.
Hắn là tuần sát sứ cấp một của phủ thành chủ, sao lại cung kính như vậy với một thiếu niên?
Xem ra thiếu niên này cũng là có chút lai lịch!
“Hiền chất, lời này là từ đâu nói đến vậy?”
Trước mặt Nhậm Đông, Ngũ Huyền cũng không bày ra vẻ trưởng giả, hiển nhiên là rất xem trọng hắn.
“Tiểu chất tới tìm Ngũ Huyền đại sư, là mạo muội muốn mời đại sư làm chứng. Lát nữa khi khảo hạch, hai người chúng ta sẽ luyện chế cùng một loại đan dược, cuối cùng dựa vào chất lượng của đan dược để phân thắng bại.” Nhậm Đông hừ lạnh nói.
Lần này Ngũ Huyền thực sự giật mình, kinh ngạc: “Ngươi và hắn? Chuẩn Đan Vương đấu với một Đan sư sơ cấp? Hiền chất, ngươi thế này có phải có chút quá ức hiếp người rồi hay không?”
“Ha ha, đại sư chưa nghe thấy tên tiểu tử này nói năng ngông cuồng cỡ nào đâu, hắn nói chỉ cần tùy ý đến tham gia khảo hạch, cái gì mà Đan Vương Đan Hoàng đều sẽ tranh cướp nhau nhận hắn làm đồ đệ, hơn nữa… người ta còn ngại phiền phức cơ!” Nhậm Đông cười lạnh nói.
Ngũ Huyền nghe những lời này, sắc mặt cũng không khỏi trầm lại. Một tên Đan sư cỏn con lại nói ra những lời cuồng vọng như vậy, đúng thật là không biết trời cao đất dày.
“Ngươi thật sự đã nói như vậy?” Ngũ Huyền trầm giọng hỏi.
Diệp Viễn gật gật đầu, coi như là thừa nhận.
Thật ra chỉ là hắn tiện miệng nói, dùng để qua loa lấy lệ với Thiên Phong, ai ngờ lại đúng lúc bị Nhậm Đông nghe được.
Có điều lời đã nói ra, Diệp Viễn tất nhiên sẽ không không thừa nhận.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ nói sự thực, những Đan Vương Đan Hoàng kia làm sao xứng làm sư phụ của hắn được chứ?
“Hừ, tiểu tử thật cuồng vọng! Được, hôm nay ta sẽ tới giúp ngươi làm chứng, xem xem một Đan sư cỏn con, có phải thực sự có thiên phú nghịch thiên này, có thể khiến ta cũng lau mắt mà nhìn hay không!”
Diệp Viễn không chút do dự nào mà thừa nhận như thế, cũng khiến cho Ngũ Huyền rất tức giận.
Diệp Viễn nghe xong cũng chỉ nhún nhún vai, cũng không có ý cãi lại.
...
Địa điểm khảo hạch, dường như cũng không có gì khác biệt lắm so với lúc ban đầu Diệp Viễn tham gia ở Tần Quốc.
Chỉ là phòng luyện đan ở đây cao cấp hơn ở Tần Quốc rất nhiều, các loại thiết bị dụng cụ cũng đầy đủ hơn nhiều.
Trong đại sảnh, có thể nhìn thấy tất cả trong phòng luyện đan từ hình chiếu trên màn sáng.
“Được rồi, rất nhanh sẽ bắt đầu khảo hạch, các ngươi muốn luyện chế đan dược gì?” Ngũ Huyền hỏi.
Diệp Viễn vẫn chưa nói gì, Nhậm Đông đã cướp lời nói: “Long Phật Ngọc Hư Đan!”
Diệp Viễn nghe xong không khỏi sững người, ánh mắt có chút quái dị nhìn Nhậm Đông.
Hiển nhiên Nhậm Đông cũng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn, còn cho rằng Diệp Viễn không luyện chế được, không khỏi đắc ý nói: “Thế nào, không luyện ra được, hay là căn bản còn chưa từng nghe nói đến? Bây giờ rút lui vẫn còn kịp, nhưng cũng nên có chút trừng phạt chứ, ngươi nói có đúng không?”
Diệp Viễn cười khổ lắc đầu nói: “Được thôi, Long Phật Ngọc Hư Đan thì Long Phật Ngọc Hư Đan.”
Diệp Viễn kinh ngạc tất nhiên không phải vì không luyện chế ra được, càng không phải vì chưa từng nghe nói đến, mà bởi vì Long Phật Ngọc Hư Đan này đối với hắn mà nói, thật là quá đơn giản rồi.
Vốn dĩ hắn còn cho rằng Nhậm Đông phách lối như vậy thì sẽ chọn đan dược chuẩn cấp bốn càng lợi hại hơn, ai ngờ lại chọn cái chẳng có chút độ khó nào.
Nhưng mà Diệp Viễn lại là ăn no không biết người chết đói, Long Phật Ngọc Hư Đan này đã là đan dược cấp cao nhất mà Nhậm Đông có thể luyện chế ra được rồi.
Long Phật Ngọc Hư Đan là đan dược chuẩn cấp bốn thượng phẩm, nhưng cũng chỉ là đan dược cấp nhập môn, nhiều nhất cũng chỉ được coi là tương đối khó trong cấp nhập môn.
Luyện dược sư bình thường tới tham gia khảo hạch, phần lớn là khó khăn lắm mới đạt được đến trình độ này, tất nhiên là sẽ chọn một số đan dược cấp nhập môn để khảo hạch.
Tuổi của Nhậm Đông đã có thể luyện chế ra được đan dược chuẩn cấp bốn thượng phẩm, cũng đã là vô cùng lợi hại rồi, bắt hắn lựa chọn một số đan dược chuẩn cấp bốn thượng phẩm có độ khó cao hơn nữa là chuyện không thể.
Có điều biểu tình của Diệp Viễn trong mắt người không biết nội tình, tất nhiên là cho rằng hắn không luyện chế ra được.
Nhưng mà Nguyệt Mộng Ly và Tiêu Như Yên, thậm chí là bao gồm cả Thiên Phong đều biết cái này không thể làm khó được Diệp Viễn.
Bộ dạng này của Diệp Viễn, chỉ có thể nói là… đan dược này quá đơn giản đối với hắn.
Ngũ Huyền nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn thì trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Thực lực của thiếu niên này không tệ, nhưng tâm tính lại quá kém cỏi, không luyện chế được, còn giả bộ sói vẫy đuôi cái gì chứ?
Một Đan sư cỏn con, cho dù thực sự có thể luyện chế ra được đan dược chuẩn cấp bốn thì cũng làm sao có thể luyện chế ra được đan dược chuẩn cấp bốn thượng phẩm.
Hiện tại giấu đầu đã lộ cái đuôi ra rồi, không thu trận lại được đi?