Chương 500: Thiếu niên, ngươi có sư phụ chưa?
Người làm ebook: zalo 076 9417982
"Được, nếu hai người các ngươi đều không có dị nghị gì thì bắt đầu đi!" Ngũ Huyền nói.
"Khoan đã!" Tiêu Như Yên bỗng nhiên ngắt lời Ngũ Huyền.
"Thế nào, nữ nhân xấu xí nhà ngươi muốn đổi ý?" Nhậm Đông cười nhạo nói.
Bên trong đại sảnh, trong nháy mắt nhiệt độ không khí giảm đi vài độ, Nhậm Đông này thật đúng là không biết sống chết.
Tiêu Như Yên cười lạnh nói: "Nếu là quyết đấu đan đạo thì thế nào cũng phải có chút đồ đặt cược chứ?"
Nhậm Đông nghe xong lời này không khỏi sửng sốt, chợt nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ: "Ha ha, ngươi muốn đặt cược cái gì, nói ra là được!"
"Vậy đánh cược Nguyên tinh đi! Mười vạn Nguyên tinh trung phẩm, có dám đánh cuộc hay không?" Tiêu Như Yên cố tình gây sự nói.
Nàng vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Tuy rằng hiện tại Diệp Viễn có chút tài sản, thế nhưng một lúc lấy ra mười vạn Nguyên tinh thì hắn không lấy ra nổi.
Mười vạn Nguyên tinh trung phẩm, dù ở nơi nào cũng đều là một số tiền lớn.
Sau khi kinh ngạc thì rất nhanh Nhậm Đông đã bình tĩnh lại, mang vẻ mặt cười mà không cười nói với Tiêu Như Yên: "Hừ, nữ nhân xấu xí nhà ngươi khẩu khí thật lớn! Mười vạn Nguyên tinh trung phẩm, ngươi lấy ra được sao?"
Lòng bàn tay Tiêu Như Yên khẽ lật, một cái nhẫn trữ vật xuất hiện ở trong tay nàng.
"Trong nhẫn trữ vật này có mười vạn Nguyên tinh trung phẩm, nếu hoàng giả đại nhân là trọng tài, vậy thì để cho ngài giữ đi."
Nói xong, Tiêu Như Yên rất tùy ý ném nhẫn trữ vật cho Ngũ Huyền.
Ngũ Huyền thấy thế cũng hơi kinh ngạc, lấy thần thức dò xét vào nhẫn trữ vật, kiểm tra lại một chút, quả nhiên có mười vạn Nguyên tinh trung phẩm.
Tiểu cô nương này, thủ bút thật là lớn!
Mười vạn Nguyên tinh trung phẩm đối với Đan Hoàng như hắn mà nói không tính là cái gì, thế nhưng đối với người bình thường, tuyệt đối là một khoản tài phú lớn.
Mặc dù Nhậm Đông là đại thiếu gia, toàn bộ tài sản gộp vào một chỗ chỉ sợ cũng chỉ có chừng đó.
"Không sai, đúng là mười vạn Nguyên tinh trung phẩm." Ngũ Huyền khẽ gật đầu nói.
Nghe thấy Ngũ Huyền xác nhận, Nhậm Đông không khỏi hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Như Yên.
Nữ nhân này ngoại hình xấu xí, không ngờ lại có tài sản lớn như vậy, thật đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài mà!
Có điều Nhậm Đông cũng không ngại gì điều này, hắn chỉ coi là tiểu cô nương này đang tùy hứng mà thôi.
"Ha ha, có tiền có thể tùy hứng, nhưng là phải nhận hậu quả mà tùy hứng mang tới! Được, ta đánh cược với ngươi!"
Nhậm Đông cũng ném cho Ngũ Huyền một cái nhẫn trữ vật, nói rằng: "Đại sư, trong nhẫn trữ vật này Nguyên tinh thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm đều có, tổng cộng lại cũng đến mười vạn, phiền ngài kiểm lại một chút."
Ngũ Huyền kiểm lại, khẽ gật đầu nói: "Chỉ thiếu mấy chục viên, không có gì đáng ngại. Nếu song phương đều đồng ý vụ đánh cược này, vậy coi như bản tọa làm người trung gian, hai cái nhẫn trữ vật này sẽ thuộc về người thắng sau cùng. Hiện tại, có thể bắt đầu rồi."
Diệp Viễn và Nhậm Đông đi vào bên trong kho thuốc, lựa chọn dược liệu cần dùng để luyện chế Long Phật Ngọc Hư Đan, rồi tự đi vào phòng luyện đan luyện chế đan dược.
Thừa cơ hội này, Ngũ Huyền kéo Từ Tử Huy đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu tử này có lai lịch gì, ngươi xác định không phải là hắn tới quấy rối chứ?"
Từ Tử Huy nghe vậy vẻ mặt đau khổ nói: "Cái này… tiểu nhân cũng không biết! Thiên phú võ đạo của Diệp thiếu gia không gì sánh kịp, thế nhưng hắn có biết luyện đan hay không thì tiểu nhân cũng thực sự không biết!"
Nói xong, Từ Tử Huy kể tóm tắt lại về việc mời Diệp Viễn tham gia hội ngộ với cao tầng của bắc vực một lần, nghe xong Ngũ Huyền lập tức cảm thấy kinh hãi.
Vậy mà Diệp Viễn này còn mạnh hơn so với đệ tử đứng đầu của ba tông, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng sắc mặt của hắn rất nhanh thì âm trầm xuống, trầm giọng nói: "Thiên phú võ đạo nghịch thiên như vậy, ở độ tuổi này của hắn, lấy đâu ra thời gian tu tập thuật luyện đan? Thực sự là hồ nháo!"
Hiển nhiên Từ Tử Huy cũng không cho là Diệp Viễn có thể luyện chế ra đan dược chuẩn cấp bốn thượng phẩm, cười khổ nói: "Ngũ Huyền đại sư, tiểu nhân có tiếp xúc qua với Diệp công tử một thời gian, cũng hiểu đôi chút về tính nết của hắn, tâm tính thiếu niên có thể lý giải. Nếu Diệp công tử được công hội luyện dược sư cấp hung chương, có lẽ đối với thuật luyện dược cũng không phải là dốt đặc cán mai. Nếu hắn muốn hồ nháo, để cho hắn hồ nháo một chút đi, bằng không thực sự đắc tội với hắn làm hắn đi mất thì thành chủ đại nhân lột da tiểu nhân mất."
Ngũ Huyền trầm mặt nói: "Lão phu đường đường là Đan Hoàng lại hồ nháo cùng hai tên tiểu bối ư, thực sự là buồn cười!"
Từ Tử Huy cười theo nói: "Ha ha, tốt xấu gì trình độ của Nhậm Đông thiếu gia cũng không phải là giả, không ngờ nhanh như vậy hắn đã có thể luyện chế đan dược chuẩn cấp bốn thượng phẩm! Dựa theo tốc độ này, sợ rằng hắn sẽ trở thành cường giả Đan Vương trẻ tuổi nhất của Vô Phương Thành chúng ta!"
Nói đến Nhậm Đông, sắc mặt của Ngũ Huyền mới khá hơn một chút, gật đầu nói: "Đúng là thiên phú của tiểu tử này ở trên đan đạo rất mạnh. Sau nha đầu Nhậm Hồng Lăng, cuối cùng Nhậm gia cũng có một hậu bối tốt. Mà thôi mà thôi, coi như là ngày hôm nay chứng kiến tiểu tử Nhậm Đông này trưởng thành đi."
Hai người Ngũ Huyền hàn huyên một hồi, đang muốn đi lên màn sáng quan sát Nhậm Đông luyện chế thì1 cửa phòng luyện đan của Diệp Viễn bỗng nhiên mở ra, Diệp Viễn điềm tĩnh từ bên trong đi ra.
Ngũ Huyền thấy thế, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, nói: "Thiếu niên, thuật luyện dược cũng không phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy, một sớm một chiều là luyện chế không ra đan dược cấp cao! Thực lực không bằng người khác càng cần phải khiêm tốn tiếp thu, nhất thời tranh khí phách cũng không có lợi đối với sự trưởng thành của ngươi!"
Nhìn thấy Diệp Viễn nhanh như vậy đã đi ra, Ngũ Huyền đã xác định tên Diệp Viễn này đang mang hắn ra trêu đùa, nhịn không được lấy thân phận tiền bối dạy dỗ vài câu.
Diệp Viễn cũng lười cãi lại, chỉ là nhàn nhạt "À" một tiếng rồi lui sang một bên.
Hai mắt Tiêu Như Yên sáng ngời, nhỏ giọng hỏi Diệp Viễn: "Sư phụ, luyện ra phẩm cấp gì?"
Bình tĩnh như Nguyệt Mộng Ly, lúc này cũng nhịn không nổi đi tới.
Diệp Viễn giả vờ thần bí cười nói: "Giữ lại một chút cho hồi hộp đi, hiện tại công bố thì không có ý nghĩa."
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng Nhậm Đông cũng từ trong phòng luyện đan đi ra. Chỉ thấy cả người hắn mồ hôi đầm đìa, như vừa tắm xong vậy.
Đối với Nhậm Đông thì luyện chế Long Phật Ngọc Hư Đan đúng là có một chút miễn cưỡng.
Thế nhưng trên mặt Nhậm Đông lại vô cùng hưng phấn, hiển nhiên là đã luyện chế thành công.
Nhậm Đông thấy Diệp Viễn vẫn ung dung ngồi ở một chỗ đằng kia, hình như hồn lực và nguyên lực đều không tiêu hao gì, không khỏi cười khinh miệt.
"Hà hà, nhận mệnh rồi sao? Luyện đan cũng không phải là đơn giản như nhà ngươi nghĩ như vậy! Đan dược chuẩn cấp bốn cũng không phải là đan dược cấp hai, chỉ cần cảnh giới đạt tới là có thể luyện chế." Nhậm Đông cười lạnh nói.
Diệp Viễn cũng chỉ cười cười, lười cãi cọ với hắn.
Chỉ chốc lát sau có người mang đan dược hai người luyện chế trình lên.
Lúc này Ngũ Huyền đã không có hứng thú nhìn đan dược do Diệp Viễn luyện chế, hắn trực tiếp mở dụng cụ đựng đan dược của Nhậm Đông ra, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Không tệ không tệ! Vậy mà ngươi đã có thể luyện chế ra Long Phật Ngọc Hư Đan trung phẩm, xem ra gần đây ngươi cũng không buông lỏng chút nào!" Ngũ Huyền hài lòng nói.
"Ngũ Huyền đại sư khen trật rồi, tiểu chất quyết chí trùng kích lên Đan Hoàng đỉnh phong, sao dám buông lỏng chứ?" Nhậm Đông trong lòng đắc ý, trên mặt lại khiêm tốn nói.
Ngũ Huyền gật đầu, vẻ mặt không thèm để ý mở đan dược của Diệp Viễn ra, sắc mặt không khỏi đại biến!
"Đây… Long Phật Ngọc Hư Đan này… Hít… thiếu niên, ngươi có sư phụ chưa?" Ngũ Huyền hít một hơi hỏi.