Chương 501: Nhậm Tinh Thuần.
Tất cả mọi người bị vấn đề mà Ngũ Huyền làm cho sửng sốt, đây là làm sao vậy?
Không nói đan dược là tốt hay kém, lại hỏi sư phụ của người ta làm gì?
Nhưng mà rất nhanh thì mọi người đã hiểu được, đây là Ngũ Huyền muốn nhận Diệp Viễn làm đồ đệ!
Nghĩ ra chuyện này, gương mặt Nhậm Đông lập tức đen như đít nồi.
Hắn vẫn nhớ, trùng hợp nghe được Diệp Viễn nói Đan Vương, Đan Hoàng tranh cướp, giành giật nhau thu hắn làm đồ đệ…
Hiện tại chuyện thế này, chẳng phải vừa hay là minh chứng rõ ràng lời Diệp Viễn nói lúc đó là sự thật hay sao?
Nhưng vấn đề là, Diệp Viễn ngay cả nguyên lực và hồn lực cũng không tiêu hao quá nhiều, làm sao có thể luyện chế ra Long Phật Ngọc Hư Đan phẩm chất cao?
"Ngũ Huyền đại sư, đan dược hắn luyện chế?" Nhậm Đông cắn chặt hàm răng hỏi.
Ngũ Huyền nhìn Nhậm Đông một chút, lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, có điều hắn rất nhanh thì có chút thương cảm với Nhậm Đông.
Thiên phú của Nhậm Đông cực kỳ cao, thế nhưng so với Diệp Viễn này thì căn bản là khác nhau một trời một vực!
Hắn đưa đan dược cho Nhậm Đông rồi thở dài: "Tự ngươi xem một chút đi."
Nhậm Đông nghi hoặc nhận lấy đan dược, dùng hồn lực cẩn thận quét qua đan dược một lần, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cực phẩm!
Chắc chắn là cực phẩm!
Long Phật Ngọc Hư Đan cực phẩm, chuyện này… làm sao có thể?
Nhưng mà sự thực đang ở trước mắt, Nhậm Đông không tin không được.
Tất cả mọi chuyện trong phòng luyện đan đều chiếu hình ở trên màn sáng, đồng thời bị ghi chép lại, quá trình luyện chế của Diệp Viễn không thể nào là giả được.
Chẳng lẽ nói, trình độ luyện đan của tiểu tử này đã yêu nghiệt đến mức độ này rồi sao?
Thân là luyện dược sư, Nhậm Đông quá rõ chênh lệch giữa trung phẩm và cực phẩm!
Nói như dùng đom đóm so với ánh trăng, cũng không hề nói quá!
"Khanh khách, sư phụ đúng là sư phụ, quả nhiên là lợi hại! Thế nào, Nhậm đại thiếu gia, bây giờ thì đã phục chưa?"
Hiển nhiên Tiêu Như Yên cũng nhận ra đan dược cực phẩm, không khỏi đắc ý đả kích Nhậm Đông.
Nhưng mà Nhậm Đông căn bản không nghe Tiêu Như Yên nói, giờ khắc này hắn đang trong trạng thái thất hồn lạc phách.
Lúc này ở phía sau Diệp Viễn, ánh mắt Nguyệt Mộng Ly lóe ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Viễn, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi tên là Diệp Viễn đúng không? Không biết ngươi có bằng lòng bái làm môn hạ của lão phu hay không, lão phu sẽ dốc hết tài năng, giúp ngươi bước lên Thần Vực!" Ngũ Huyền cũng có chút kích động nói.
Diệp Viễn khe khẽ thở dài, không tránh khỏi dự đoán, cuối cùng vẫn trở lại cái đề tài này.
"Hiện tại tính qua hay là không qua khảo hạch?" Diệp Viễn ko trả lời vấn đề của Ngũ Huyền mà quay sang nói.
"Ách, đương nhiên! Đương nhiên là qua!" Ngũ Huyền sửng sốt một chút rồi đáp.
"... Cầm đến đây đi!"
"Cầm cái gì? Cầm cái gì đến?" Ngũ Huyền phát hiện mình hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ của Diệp Viễn.
"Hung chương chứ cái gì! Ta tới thi lên chuẩn Đan Vương cao cấp, hiện tại đã thông qua khảo hạch, ngươi không cho ta hung chương sao? À, còn có hai cái nhẫn trữ vật!" Diệp Viễn tức giận nói.
Ở trong mắt Diệp Viễn, căn bản không hề có lòng kính sợ với Đan Hoàng.
Ngũ Huyền chợt hiểu ra, vội vã phân phó nói: "Người đâu! Nhanh chế tác hung chương! Ách, hai cái nhẫn trữ vật này, thuộc về ngươi. Diệp Viễn, không biết..."
"Ngũ Huyền đại sư, thật ra là ta đã có sư phụ rồi, thế nên về chuyện bái sư thì hay là thôi đi." Diệp Viễn tiếp nhận nhẫn trữ vật, thô lỗ cắt ngang lời của Ngũ Huyền.
"Thế này… có sư phụ cũng không vấn đề gì! Vô Phương Thành là thánh địa đan đạo, mà hội trưởng đại nhân càng là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong, lão phu chưa đủ tư cách, nghĩ đến hắn hẳn là có tư cách. Có hội trưởng đại nhân đứng ra, tin tưởng sư phụ của ngươi cũng sẽ không nói gì nhiều! Bằng vào thiên tư của ngươi, có công hội luyện dược sư bồi dưỡng, tương lai phi thăng Thần Vực dường như là chuyện ván đã đóng thuyền!"
Hiển nhiên là Ngũ Huyền chưa từ bỏ ý định, còn muốn thuyết phục để Diệp Viễn động tâm.
Diệp Viễn nhức đầu một trận, khoát tay nói: "Sư phụ lão nhân gia ông ta đối với ta rất tốt, ta không có ý muốn thay đổi sư môn. Ngũ Huyền đại nhân, ta còn có chuyện quan trọng trong người, sẽ không ở lại đây lâu nữa. Tử Huy huynh, chờ hung chương chế tác xong, làm phiền huynh phái người lấy, sau đó đưa đến chỗ ở của ta."
Nói xong, Diệp Viễn lập tức quay đầu rời đi.
…
Trong sân một chỗ u tĩnh của phủ thành chủ.
Một lão giả với đôi mắt nhỏ nhưng tinh tường đang uống trà ở trong đình nghỉ mát.
Lão giả này, chính là người quyền lực lớn nhất Vô Phương Thành, thành chủ Nhậm Tinh Thuần!
Nhậm Tinh Thuần ngồi đối diện với một người trung niên, nhìn phần giữa hai lông mày thì có vài phần giống với Nhậm Tinh Thuần.
"Dục Kiệt, đã nhiều ngày Vô Phương Thành phong vân tế hội, ngươi phải chú ý một chút. Nhất là mấy lão gia tử của ba tông, cần phải hầu hạ thật tốt, đừng sinh ra hỗn loạn gì mới được." Nhậm Tinh Thuần nói.
"Phụ thân yên tâm, nhi tử đã sắp đặt xong tất cả. Lần này tình thế không giống bình thường, nói vậy có lẽ mấy vị kia cũng không cố ý gây chuyện." Nhậm Dục Kiệt nói.
Nhậm Tinh Thuần gật đầu đáp: "Thật là không ngờ Vô Biên giới chúng ta lại gặp phải tai bay vạ gió như vậy! Nếu như mấy lão già này ở phía sau còn không yên tĩnh thì bọn họ chính là tội nhân Vô Biên giới! Trừ ba nhà bọn họ ra, tất cả những người khác đã đến đông đủ chưa?"
"Còn có mấy người chưa đến, nhưng đều đã nhận được tin tức là bọn hắn đều đang trên đường, trong vòng hai ngày này sẽ đến." Nhậm Dục Kiệt nói.
"Ừ, vậy là tốt rồi. Được rồi, tên tiểu tử Diệp Viễn kia cực kỳ quan trọng trong lần hội tụ này, chúng ta áp dụng sách lược gì với Cuồng Phong giới đều phải thông qua hắn xem xem thế nào. Ta để Từ Tử Huy đi mời hắn, chẳng biết hắn đã tới chưa?"
"Đã đến, nhi tử đã sắp xếp cho hắn ở Phong Nhã Các. Nói về tiểu tử này thì thực sự là hắn cũng rất lợi hại!" Nhậm Dục Kiệt ánh mắt lóe lên nói.
"A? Lợi hại như thế nào?"
"Hôm qua Diệp Viễn vừa mới vào thành, chẳng biết thế nào lại đụng chạm với Đông Nhi, hai người bọn hắn còn triển khai một trận đấu đan!"
Lần này Nhậm Tinh Thuần bỗng nhiên hăng hái, hiếu kỳ nói: "Ồ? Còn có chuyện này sao? Ta nghe nói võ đạo của tiểu tử này cực kỳ lợi hại, còn dám bắt cháu trai của Tần Hồng Đào làm con tin, lẽ nào ở trên đan đạo cũng có tài năng? Hai người bọn họ quyết đấu, kết quả ra sao?"
Nhậm Dục Kiệt cười ha ha nói: "Sao phụ thân không đoán thử một chút?"
"Hít"..., nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là Đông Nhi thua? Thiên phú của Đông Nhi cũng không hơn kém bao nhiêu so với Hồng Lăng, không đến mức thua ở một tiểu tử từ nông thôn đến chứ?"
Nhậm Dục Kiệt gật đầu, hiển nhiên trong ánh mắt vẫn mang theo thần sắc không tin nói: "Hừ, đâu chỉ là thua? Đơn giản là toàn bại! Thời gian hài nhi nghe được tin tức này, cũng hoài nghi mình nghe lầm. Vì thế hài nhi cố ý phái người đi công hội luyện dược sư nghe ngóng chỗ Ngũ Huyền đại nhân một phen mới biết được chuyện này là thật!"
Nhậm Dục Kiệt nói sơ qua một lượt chuyện Diệp Viễn và Nhậm Đông đấu đan, Nhậm Tinh Thuần nghe xong cũng hít vào một hơi khí lạnh.
"Cực phẩm đan dược? Cho dù tiểu tử này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì cũng không thể nào yêu nghiệt đến mức độ như vậy đi?" Nhậm Tinh Thuần không tin nói.
"Hài nhi cũng không biết, nhưng mà trên người tên thiếu niên Diệp Viễn này đúng là tràn đầy bí ẩn." Nhậm Dục Kiệt nói.
Nhậm Tinh Thuần gật đầu: "Chuyện này ta đã biết, ngươi đi trấn an Đông Nhi một chút. Từ nhỏ nó đã tâm cao khí ngạo, chưa từng bị qua ngăn trở như vậy, nếu lợi dụng được lần này lại là một xúc tiến đối với nó. Hồng Lăng đã hoàn toàn hết hi vọng, tương lai Nhậm gia chúng ta đều đặt ở trên người Đông Nhi, ngàn vạn lần không được xảy ra sự cố."
Nghe vậy, thần sắc Nhậm Dục Kiệt buồn bã, muốn nói lại thôi.