Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 502: Tìm người.

Chương 502: Tìm người.
"Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, đừng có đưa cái vẻ mặt như bị ức hiếp ra như vậy!" Nhậm Tinh Thuần không vui nói.
Nhậm Dục Kiệt thở dài: "Đã qua nhiều năm như thế, ván đã đóng thuyền, trong lòng phụ thân vẫn không bỏ xuống được sao? Người làm như vậy, muội muội sẽ hận người cả đời!"
"Phanh!"
Nhậm Tinh Thuần vỗ xuống một chưởng, bàn đá trong đình lập tức hóa thành bột mịn.
"Hồng Lăng vốn là người kế thừa y bát của ta, thiên tư trác tuyệt, lại bị cái tiểu tử thối kia lừa bắt đi! Hiện giờ Hồng Lăng vì cái tiểu tử thối kia mà biến thành một người tàn phế, ngươi bảo ta có thể không tức giận sao?"
Lúc này Nhậm Tinh Thuần đột nhiên như biến thành một người khác, lời nói và nét mặt bỗng nghiêm túc hẳn lên.
"Phụ thân, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, Nhậm gia chúng ta cũng có thêm Đông Nhi, muội phu đưa theo muội muội trở về tạ tội, một nhà chúng ta đoàn tụ chẳng phải là tốt hơn hay sao, tại sao phải khiến cho ngươi chết ta sống đây?" Nhậm Dục Kiệt cẩn thận nói.
Tuy rằng Nhậm Dục Kiệt đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt Nhậm Tinh Thuần.
Nhậm Tinh Thuần phất ống tay áo một cái, hừ lạnh nói: "Không giết cái tên tiểu tử thối kia, khó tiết mối hận nhiều năm nay trong lòng ta! Việc này đừng nhắc lại nữa, chờ qua lần gặp gỡ này, lập tức chấp hành tử hình với tiểu tử kia!"
Nhậm Dục Kiệt lại lắc đầu thở dài, xoay người đi ra.

Lại nói bốn người Diệp Viễn đang ở Phong Nhã Các, ngày hôm sau, Thiên Phong không đợi chờ ai, một mình ra ngoài tham quan Vô Phương Thành.
Đương nhiên, hắn làm như vậy, còn có một phần nguyên nhân là bởi vì không muốn gây trở ngại cho Diệp Viễn và hai người mỹ nữ ở cùng một chỗ.
Một lão nhân như hắn mà lúc nào cũng ở cùng một đám thanh niên, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
"Sư phụ, chúng ta cũng đi ra ngoài tham quan một chút đi! Mặc dù Vô Phương Thành không lớn bằng Vương Thành chúng ta, thế nhưng so về trình độ phồn hoa, cũng chỉ có hơn chứ không kém! Hơn nữa đồ nhi nghe nói, ở đây chỉ riêng cường giả Đan Hoàng đã có gần mười vị. Thực lực cỡ này, thật là làm cho Cuồng Phong giới chúng ta ngưỡng vọng!"
Từ khi Tiêu Như Yên thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, cả người đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều, dáng vẻ vui vẻ hoạt bát, lại càng phù hợp với tuổi tác của nàng.
Diệp Viễn không có chút hứng thú nào với Vô Phương Thành, nhưng mà đại đồ đệ Tiêu Như Yên hăng hái như vậy nên hắn cũng không nỡ dập tắt hứng thú của Tiêu Như Yên.
Về phần Nguyệt Mộng Ly thì lại thế nào cũng được, chỉ cần đi theo bên cạnh Diệp Viễn là được.
Ba người đang muốn ra ngoài thì vừa hay Từ Tử Huy cũng đi đến trước mặt bọn họ.
"Diệp công tử, đây là hung chương chuẩn đan vương cao cấp của ngài, sáng sớm ta đã phái người đi lấy mang tới cho ngài."
Khi Từ Tử Huy nói chuyện đã dùng tới kính từ, đoạn đường này đi tới, hắn đã bội phục Diệp Viễn đến sát đất.
Tuổi còn trẻ, không chỉ ở võ đạo có thể chiến đấu vượt qua một cảnh giới, còn có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm của đan dược cấp bốn thượng phẩm.
Thiên phú yêu nghiệt như vậy, ngẫm lại cũng làm cho người khác tuyệt vọng!
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nhận lấy hung chương, mặt trên ba ngôi sao cộng thêm một nửa ngôi sao chiếu sáng lấp lánh.
Bởi vì chuẩn Đan Vương cũng như là một cảnh giới đặc thù, xen vào giữa Đan Vương và đại Đan sư, cho nên bên trên hung chương của công hội luyện dược sư cấp cho Diệp Viễn là ba ngôi sao.
Diệp Viễn tiện tay ném hung chương vào nhẫn trữ vật, cũng không có ý muốn đeo lên ngực.
Từ Tử Huy nhìn thấy như vậy, không khỏi co quắp khóe miệng.
Tùy ý đối với hung chương của luyện dược sư như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một vị này mà thôi.
Đối với người khác mà nói, lúc đạt được hung chương này, chắc chắn sẽ như nhặt được đồ vật quý báu, chú ý cẩn thận đeo ở trên ngực không nỡ tháo xuống.
Thế nhưng vị này lại giống như là nhìn cái hung chương đó không thuận mắt vậy!
Diệp Viễn nhận lấy hung chương xong, cũng móc ra một viên đan dược ném cho Từ Tử Huy, nói với hắn: "Mấy ngày nay làm phiền Tử Huy huynh, bây giờ tiểu đệ còn không có cách nào luyện chế đan dược cấp bốn, không thể làm gì khác hơn là dùng viên đan dược kia đến cảm tạ. Nếu như Tử Huy huynh có thế hệ con cháu mà nói, thì vẫn có thể dùng được."
Trải qua mấy ngày nay, Từ Tử Huy đi theo làm tùy tùng, phục vụ Diệp Viễn rất cẩn thận.
Mặc dù hắn là do thành chủ của Vô Phương Thành phái đến, thế nhưng Diệp Viễn cũng rất cảm kích hắn.
Hơn nữa Diệp Viễn tặng đan, tất nhiên là còn có việc muốn nhờ.
Từ Tử Huy nhận lấy đan dược rồi nhìn lại, không khỏi hít vào một hơi lãnh khí!
Lại là đan dược cực phẩm!
"Diệp thiếu gia, đan dược này…" Từ Tử Huy cũng không biết viên đan dược này dùng để làm gì.
Diệp Viễn cười cười, giải thích: "Đây là Long Hải Đan, uống vào có thể không cần điều kiện gì thăng cấp một tầng tiểu cảnh giới ở Hóa Hải Cảnh. Nếu như Tử Huy huynh có thế hệ con cháu Hóa Hải Cảnh, không ngại cho hắn thử một lần."
"Cái này… đan dược này quá trân quý, ta không thể nhận!" Nghe Diệp Viễn giải thích về hiệu quả đan dược, Từ Tử Huy lập tức ý thức được đan dược này quý giá đến thế nào, vội vàng trả đan dược lại cho Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không nhận, lại cười nói: "Tử Huy huynh cứ nhận lấy, ta còn có chuyện muốn kính nhờ Tử Huy huynh đây."
Từ Tử Huy từ chối một lúc, vẫn là không nhịn được nhận lấy đan dược.
Con hắn vừa đột phá Hóa Hải Cảnh, đan dược này với hắn mà nói vừa lúc dùng được, đương nhiên Từ Tử Huy luyến tiếc trả lại cho Diệp Viễn.
Đan dược này của Diệp Viễn lại là tặng đúng lúc.
"Tử Huy cảm ơn Diệp thiếu gia! Khuyển tử vừa đột phá Hóa Hải Cảnh, vừa lúc dùng được Long Hải Đan. Nếu Diệp thiếu gia có cái gì cần phân phó, cứ việc nói thẳng. Tuy Tử Huy bất tài nhưng vẫn có thể làm được chút việc nhỏ ở trong Vô Phương Thành." Lúc này Từ Tử Huy đã là cảm kích Diệp Viễn đến rơi nước mắt.
Diệp Viễn cười nói: "Ha hả, ta cảm ơn Tử Huy huynh trước, thật ra thì ta là muốn Tử Huy huynh giúp ta tìm hai người."
"Người nào?"
"Hai người này là hai vợ chồng, một người tên là Diệp Hàng, một người tên là Nhậm Hồng Lăng."
Từ khi Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng để thư lại rồi đi mất, mặc dù Diệp Viễn không có biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thì vẫn cực kỳ hoài niệm.
Hôm nay U Vân Tông cử tông tiến về bắc vực, tất nhiên Diệp Viễn muốn hỏi thăm một chút tin tức về cha mẹ mình.
Phạm vi thế lực của Vô Phương Thành ở bắc vực cực kỳ rộng lớn, nhờ Từ Tử Huy đến hỏi thăm tin tức của cha mẹ, lại không còn gì thích hợp hơn.
Ngay khi Từ Tử Huy nghe được ba chữ "Nhậm Hồng Lăng", sắc mặt lập tức biến đổi.
Diệp Viễn cũng xem biểu tình của Từ Tử Huy ở trong mắt, không khỏi vui vẻ nói: "Chẳng lẽ Tử Huy huynh biết hai người này?"
Từ Tử Huy thấp giọng nói: "Thật đúng là trùng hợp, thành chủ đại nhân có một người con gái, tên gọi cũng là Nhậm Hồng Lăng!"
Diệp Viễn nghe xong tâm tư thay đổi thật nhanh, phụ mẫu chưa từng có nói qua lai lịch của bọn họ, chẳng lẽ mẫu thân lại còn có thân thế kinh người như vậy?
Nghĩ như thế, Diệp Viễn càng vui mừng quá đỗi, liền vội vàng hỏi: "Con gái của thành chủ đại nhân, bây giờ ở nơi nào?"
Từ Tử Huy than thở: "Con gái của thành chủ đại nhân đã qua đời từ lúc còn trẻ, thật đáng tiếc cho một thiên tài đan đạo!"
"A? Tại sao lại như vậy?" Diệp Viễn không khỏi tò mò hỏi.
"Lúc còn sống, con gái thành chủ đại nhân thiên phú tuyệt luân, mười tám tuổi đã là đại Đan sư cao cấp, trong cùng độ tuổi là có một không hai! Đáng tiếc trời ghen tỵ anh tài, Nhậm Hồng Lăng lại mắc bệnh hiểm nghèo, rời khỏi thế gian. Vì thế mà thành chủ đại nhân đã thương tâm một thời gian dài."
Nghe đến đó, về cơ bản thì Diệp Viễn đã khẳng định, Nhậm Hồng Lăng này không phải Nhậm Hồng Lăng mẹ của hắn.
Bởi vì mẹ của hắn, không có chút nguyên lực ba động nào trên người, chỉ là một người thường, cho nên không thể nào là con gái thành chủ mà Từ Tử Huy nói đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất