Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 503: Dạy ta luyện đan.

Chương 503: Dạy ta luyện đan.
"Vậy đúng là có chút đáng tiếc." Diệp Viễn cảm thán nói.
Tiêu Như Yên hai mươi tuổi đạt tới đại Đan sư cao cấp, đã là một trong những người có thiên phú cao nhất ở Cuồng Phong giới rồi.
Mười tám tuổi đại Đan sư cao cấp cũng tuyệt đối là đứng hàng đầu ở Vô Biên giới.
Thiên phú yêu nghiệt như vậy lại qua đời khi còn trẻ, đúng là có chút đáng tiếc.
"Đúng vậy, nhưng mà trời không tuyệt đường người, về sau thành chủ đại nhân lại có một cháu trai, chính là Nhậm Đông, thiên phú của hắn nhìn vào trong toàn bộ giới trẻ, cũng đạt đỉnh tiêm." Từ Tử Huy nói.
Diệp Viễn gật đầu, đối với thiên phú của Nhậm Đông, Diệp Viễn không có ý hạ thấp.
Tại hạ giới mà nói, thiên phú của Nhậm Đông đã là tương đối khá.
Diệp Viễn miêu tả tường tận hình dạng đặc thù của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cho Từ Tử Huy rồi dặn dò: "Tin tức của hai người này, kính nhờ Tử Huy huynh. Nếu như hậu bối của huynh cần đan dược gì, Tử Huy huynh không cần khách khí, cứ tới tìm ta là được."
Từ Tử Huy nghe thấy thì vui mừng, vội vàng nói: "Ta thay khuyển tử cảm ơn Diệp công tử trước."
Võ giả tu hành không thể thiếu đan dược, lấy thực lực và địa vị của Từ Tử Huy, đương nhiên không thiếu đan dược, thế nhưng chỉ từ Diệp Viễn rất là tùy tiện lấy ra Long Hải Đan đến xem thì biết thực lực trên đan đạo của hắn cũng không phải chuẩn Đan Vương cao cấp bình thường có thể sánh bằng.
Từ Tử Huy có thực lực Hồn Hải Cảnh tầng chín, lại ở Vô Phương Thành lăn lộn nhiều năm như vậy, tầm mắt cực cao.
Nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua, có loại đan dược không cần thêm điều kiện gì mà có thể để cho võ giả thăng cấp một tầng cảnh giới ở Hóa Hải Cảnh.
Lai lịch của Diệp Viễn công tử này chắc chắn không hề bình thường!
Sớm lôi kéo quan hệ tốt với một cường giả tuyệt thế trong tương lai, tuyệt đối là đáng giá.
Tiễn Từ Tử Huy về, Diệp Viễn đang muốn ra ngoài cùng Nguyệt Mộng Ly và Tiêu Như Yên thì đã thấy ngoài cửa lớn của Phong Nhã Các có người đang đi qua đi lại, gương mặt quấn quýt.
Để ý nhìn xem, không phải là Nhậm Đông thì là ai?
"Nhậm đại thiếu gia, không phải là ngươi không thua nổi, đến đòi Nguyên tinh về đấy chứ?" Tiêu Như Yên chế nhạo nói.
Vừa rồi không biết Nhậm Đông đang suy nghĩ vấn đề gì, dường như không thấy ba người Diệp Viễn ra ngoài, lúc này nghe được Tiêu Như Yên nói, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.
Vừa nhìn một cái, hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Người con gái trước mắt, thật sự là đẹp không tưởng tượng nổi, gương mặt tinh xảo của nàng làm Nhậm Đông kinh diễm một hồi.
Lại nhìn bên người Diệp Viễn, khuôn mặt mỹ lệ của Nguyệt Mộng Ly lại còn hơn Tiêu Như Yên một bậc!
Não của Nhậm Đông không khỏi có chút ngắn lại: "Vị cô nương này, ngươi là? A! Ngươi không phải là… không phải là… nữ nhân xấu xí ngày hôm qua kia đấy chứ?"
"Này, ngươi lặp lại lần nữa thử xem!" sắc mặt của Tiêu Như Yên trong nháy mắt lạnh xuống.
Lúc này Nhậm Đông mới quay về qua hiện tại, lập tức vội vàng khoát tay nói: "A, không phải, cô nương, không phải là ta có ý đó. Ta là nói, ta là nói..."
Nhậm Đông suy nghĩ hồi lâu, chưa nghĩ ra làm thế nào sắp xếp ngôn ngữ của mình cho đúng.
Ngày hôm qua hai người này còn là nữ nhân xấu xí, ngày hôm nay đã thay đổi nhanh chóng, như trở thành tiên nữ vậy.
Hai vị mỹ nữ trước mắt này so với tất cả nữ nhân hắn gặp trước đây cộng lại đều đẹp hơn.
Ngày hôm qua hắn vẫn chê ánh mắt Diệp Viễn, hiện tại mới phát hiện, chính mình mới thật sự là kém cỏi!
Nữ tử tuyệt sắc như vậy, có thể có được một người đã là vạn hạnh, vậy mà Diệp Viễn trái ôm phải ấp, hưởng hết hạnh phúc của mọi người, đây là muốn để tất cả nam nhân thiên hạ đều tự ti mặc cảm sao? ←. ←
Trách không được ngày hôm qua hai mỹ nữ này dịch dung thành bộ dáng kia, hóa ra là người ta sợ phiền phức.
Nhậm Đông không biết, hôm qua hắn nói chuyện làm Nguyệt Mộng Ly và Tiêu Như Yên bực dọc một trận.
Ngày hôm nay ra ngoài, có nói cái gì hai người bọn họ cũng không muốn đổi trang phục, Tiêu Như Yên càng tỉ mỉ trang điểm một phen, quả nhiên là thanh lệ thoát tục, không giống người phàm ở nhân gian.
Mà Nguyệt Mộng Ly càng thiên sinh lệ chất, chỉ là khôi phục diện mạo vốn có đã dường như làm nữ tử cả thành mất đi nhan sắc.
Diệp Viễn cũng là nhức đầu không thôi, Tiêu Như Yên còn chưa tính, tâm tính Nguyệt Mộng Ly vốn là vô cùng điềm tĩnh thanh nhã, từ trước đến nay không quan tâm ánh nhìn của người khác.
Ngày hôm nay không biết uống lộn thuốc gì, cũng lại hồ nháo theo Tiêu Như Yên.
Thật ra thì, sợ là ngay cả chính Nguyệt Mộng Ly cũng không hiểu, tại sao phải quan tâm hình tượng của mình như thế.
"Nói cái gì? Ngươi dám nói mới vừa rồi ngươi không có nói?" Tiêu Như Yên có cớ càng không buông tha người.
Nhậm Đông đầu đầy mồ hôi, ở trước mặt Tiêu Như Yên hắn không còn cỗ khí thế của ngày hôm qua nữa.
"Xin lỗi, xin lỗi, là ta có mắt như mù, lại xem nhân gian tuyệt sắc như cô nương trở thành dong chi tục phấn, thực sự có lỗi! Thực sự có lỗi!"
"Ta nhổ vào! Xem ánh mắt ngươi nhìn người như vậy là biết không phải là thứ tốt, nhất định là một con quỷ háo sắc!"
"..."
Diệp Viễn ở một bên đến giờ xem không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói: "Được rồi, Như Yên. Ngày hôm qua các ngươi dịch dung thành như vậy, Nhậm thiếu gia hiểu lầm cũng là bình thường, ngươi cũng không cần nói lại chuyện hôm qua nữa."
Tiêu Như Yên bĩu môi, đúng là không có cãi lại, không tình nguyện lùi đến phía sau Diệp Viễn.
Nhậm Đông thấy thế càng kinh ngạc không thôi, cô gái này thoạt nhìn đanh đá như thế, vậy mà không dám nói trái một câu với Diệp Viễn.
Diệp Viễn này có thủ đoạn cai quản nữ nhân thật ghê gớm!
Diệp Viễn nhìn Nhậm Đông, vẻ cười mà không cười nói:"Nhậm thiếu gia, chẳng lẽ ngươi tới tìm ta đòi lại Nguyên tinh?"
Nhậm Đông lập tức vội vàng khoát tay đáp: "Không phải không phải, Nguyên tinh chỉ là việc nhỏ. Chuyện này… có thể vào bên trong nói chuyện không?"
Nhậm Đông nhìn ngó xung quanh một chút, sắc mặt có chút xấu hổ.
Diệp Viễn mỉm cười, biết hắn sợ bị người nhìn thấy mất mặt, gật đầu.
Đi vào trong phòng ngồi xuống, Diệp Viễn cũng không khỏi cực kỳ bất đắc dĩ, xem ra hôm nay không thể ra ngoài đi dạo rồi.
"Hiện tại có thể nói chứ, có chuyện gì ?" Diệp Viễn nói
"Cái kia… có thể… dạy ta phương pháp luyện chế đan dược cực phẩm hay không?" Nhậm Đông xoa xoa tay, có vẻ hết sức khó xử.
Rất hiển nhiên, từ miệng hắn nói ra lời này, phải có dũng khí rất lớn.
Diệp Viễn nghe xong lời này cũng sửng sốt, hắn nhìn ra Nhậm Đông là người tự đánh giá mình rất cao, cực kỳ cao ngạo, không ngờ hắn sẽ nói ra lời như vậy.
"Nhậm thiếu gia, theo ta được biết, gia gia ngươi là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong, loại chuyện luyện đan này, có lẽ không nên hỏi ta mới phải chứ?" Diệp Viễn tò mò hỏi.
Nhậm Đông nghe vậy cũng lắc đầu nói: "Mặc dù gia gia ta là Đan Hoàng đỉnh phong, thế nhưng cũng không có cách nào ở trình độ của ngươi luyện chế ra đan dược cực phẩm. Theo ta thấy, ngươi phải có phương pháp đặc thù gì đó mới có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm đi?"
Nghe vậy thần sắc của Diệp Viễn không khỏi trở nên cổ quái, cười lạnh nói: "Coi như ta có biện pháp luyện chế đan dược cực phẩm, thế nhưng vì sao ta phải dạy ngươi? Dường như quá trình chúng ta quen biết cũng không vui vẻ cho lắm thì phải?"
Sắc mặt của Nhậm Đông lại càng chán nản, hắn đột nhiên tới cửa tìm Diệp Viễn dạy hắn luyện đan, đúng là có phần đường đột.
Thế nhưng ngày hôm qua hắn quay về suy nghĩ cả ngày, cả đêm chưa ngủ, cũng vô cùng tò mò với phương pháp luyện đan của Diệp Viễn.
Ngày hôm nay không biết vì sao, tự dưng quỷ thần xui khiến thế nào lại đi tới Phong Nhã Các.
Nhậm Đông nhìn Diệp Viễn, bất thình lình đứng lên.
Động tác này làm Tiêu Như Yên hoảng sợ, vội vã ngăn ở trước mặt Diệp Viễn, như hổ mẹ bảo vệ hổ con, hung ác nói: "Ngươi định làm gì sư phụ của ta?"
Nhậm Đông không để ý đến Tiêu Như Yên, bỗng nhiên "Phù phù" một tiếng quỳ xuống!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất